Tất cả chỉ vì cô là “bạn gái của Trần Phan”.
Nghĩ đến buổi ký tặng hôm đó bị Bạch Trúc phá rối, nỗi căm hận trong lòng cô lại trào lên mãnh liệt.
Tại sao?
Cô ta chẳng phải đã chếc rồi sao?
Rõ ràng hôm đó cô đã gửi tin nhắn cho Bạch Trúc, với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ không chịu được sự khiêu khích đó.
Việc tự sát vốn nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Nhưng tại sao?
Tống Vũ Phàm nhìn về phía Bạch Trúc đang được một người đàn ông dìu váy tiến về phía hồ bơi.
Tại sao cô ta vẫn còn sống?
14
Tôi đi đến khu vực hồ bơi, liền bảo Lục Mẫn Dật đừng đi theo nữa.
“Vì sao?” — Anh ta hỏi như không biết gì.
Tôi chẳng buồn để tâm. Lúc thì nói thích tôi, lúc lại bảo muốn hủy hôn.
Đang giỡn đấy à?
Cứ dắt tôi lòng vòng thế này?
Tôi thật sự rất bực.
Lục Mẫn Dật thấy vẻ mặt u ám của tôi, chỉ mỉm cười:
“Vậy anh tránh đi một lát, lát nữa gặp lại nhé, vị hôn thê.”
Hừ.
Tôi mặt lạnh, chẳng buồn chào đáp lại.
Tôi bắt đầu ngắm nhìn những nam thanh nữ tú đang nô đùa bên hồ bơi.
Có vẻ như có một phục vụ bước đến trước mặt tôi, tôi định đưa tay lấy một ly nước trái cây — nhưng với tới thì… trống không?
Hả?
Tôi quay đầu lại, liền thấy Tống Vũ Phàm mỉm cười giơ cao chiếc khay, trên đó chỉ có đúng một ly nước hoa quả, chính là ly tôi định lấy. Người phục vụ đứng cạnh lúng túng không biết phải làm sao.
Tôi khoát tay ra hiệu không sao, phục vụ lui xuống. Tống Vũ Phàm liền mở lời:
“Chúc mừng Mẫn Dật nhé, cuối cùng cũng có thể hủy hôn với cô rồi.”
Chúc mừng anh ta á?
Tôi nhướng mày cười nhẹ — còn chưa biết là ai bỏ ai đâu.
Tôi lười đáp.
Tống Vũ Phàm thấy tôi chẳng thèm để cô ta vào mắt, tức đến nghẹn họng. Nhưng rồi cô ta đảo mắt, như nghĩ ra điều gì đó.
“
Cô Bạch.” — Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng đến nổi da gà.
Tôi sởn hết cả da gà, lạnh nhạt nói: “Gì đấy? Có gì thì nói nhanh.”
Tống Vũ Phàm bị nghẹn, nhưng vẫn cố nặn ra vẻ đau thương:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-11.html.]
“Tôi muốn cho cô xem cái này.”
Giọng cô ta nghẹn ngào: “Tôi chỉ mong cô… có thể hiểu vì sao Mẫn Dật muốn hủy hôn với cô.”
Ồ?
Để tôi đoán xem nào — ảnh thân mật?
Hay tin nhắn ám muội?
Hoặc là mấy tấm ảnh ghép giả tạo gây hiểu lầm?
Nghe thú vị đấy. Tôi lập tức hứng thú:
“Được thôi, lên lầu nói.”
Tống Vũ Phàm không ngờ tôi đồng ý nhanh đến thế, thoáng do dự. Tôi đi trước, thấy cô ta không theo kịp, liền sốt ruột:
“Mau lên!”
Tống Vũ Phàm cắn răng, chân mềm nhũn, nhưng vẫn đi theo tôi lên tầng hai.
Tầng hai không mở cho khách, nên rất thích hợp để nói chuyện.
Tôi đẩy cánh cửa chạm khắc hoa văn ra, đập vào mắt là khung cửa sổ kính lớn và lò sưởi. Ngoài kia tuyết đang rơi trắng xóa.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh lò sưởi. Trong phòng không còn ghế nào khác, nên Tống Vũ Phàm đành đứng trước mặt tôi.
Tôi ngẩng cằm: “Nói đi.”
Tống Vũ Phà gần như nghiến nát răng. Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, lấy điện thoại từ trong túi ra:
“Cô Bạch xem cái này đi.”
Tôi lười biếng cầm lấy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán — là ảnh Lục Mẫn Dật đang ngủ trên giường, còn cô ta ngồi bên cạnh tự chụp.
Nhàm chán.
Quá cũ rồi.
Tôi đảo mắt, liếc nhìn cô ta:
“Cô ngủ với anh ta rồi à?”
!?
Tống Vũ Phàm hoàn toàn không ngờ tôi lại phản ứng kiểu này, nhất thời á khẩu.
Tôi nhét điện thoại trả lại, đẩy cô ta lùi mấy bước.
“Cô hôn anh ta chưa?”
“Cô lên giường với anh ta chưa?”
“Hai người đang yêu nhau à?”
“Anh ta tỏ tình với cô chưa?”
Một loạt câu hỏi như s.ú.n.g liên thanh khiến cô ta ngây người, chỉ biết quỳ sụp xuống, trợn mắt nhìn tôi.
Tôi bật cười:
“Cô dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ vì anh ta mà phát điên?”
“Người đàn ông mà cô quỳ gối l.i.ế.m gót, vừa nãy còn ở trong xe van nài tôi đừng hủy hôn, cầu tôi liếc nhìn anh ta một cái đấy biết không?”