Ác nữ đầy phong tình

Chương 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh không nói gì, vẫn tựa cằm lên vai tôi, như thể chỉ cần không nghe máy thì cuộc gọi đó chưa từng tồn tại.

 

Tôi thở dài, chủ động buông anh ra:

“Nghe đi.”

 

Cũng tiện cho tôi lấy lại chút lý trí.

 

Cứ tiếp tục thế này, tôi sắp thành một người “não toàn tình yêu” mất rồi.

 

Tôi giả vờ nóng, quạt lấy quạt để để hạ nhiệt khuôn mặt đỏ bừng.

 

Lục Mẫn Dật không vui, nhận cuộc gọi với vẻ mặt khó chịu.

 

Tôi nhìn thấy rõ ràng biểu cảm anh dần chuyển từ nhẹ nhõm sang nặng nề. Khi cúp máy, anh vẫn ngẩn người nhìn xuống đất.

 

“Sao thế?”

 

“Ba anh… qua đời rồi.” — anh ngơ ngác đáp.

 

Ba của Lục Mẫn Dật đã hấp hối từ lâu. Lần mẹ tôi mang thiệp cưới tới, nói rằng ba mẹ Lục gia không dám trả lời, thật ra cũng bởi vì ông ta đã không còn đủ sức để đưa ra bất kỳ quyết định nào nữa.

 

Tôi thay anh đưa ra quyết định:

“Vậy anh mau về nhà lo liệu đi.”

 

“Nhưng… nhưng mà…” — anh hơi do dự.

 

Tôi cong khóe môi, lại ôm anh một cái:

“Chúng ta hẹn lần sau đi. Em cũng sắp về nước rồi.”

 

Lục Mẫn Dật im lặng một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm.

 

“Xử lý xong, anh sẽ đến tìm em.”

 

Tôi gật đầu.

 

“Thời gian anh không ở đây, anh vẫn sẽ nhắn tin cho em.”

Anh nhìn tôi như đang cầu xin, “Anh vẫn còn đang…” theo đuổi em.

 

“Được, em đợi tin nhắn của anh.”

 

Tôi hơi muốn bật cười — có phải sinh ly tử biệt đâu.

 

Lục Mẫn Dật cúi đầu, vẫn có chút không vui.

 

“Để anh giúp em mang đồ về khách sạn đã.”

 

“Ừ.”

 

Tôi cùng anh quay lại khách sạn. Tôi không chắc anh có đang buồn không — dù sao ba anh từng đối xử với anh như vậy, nhưng dù sao… vẫn là cha anh.

 

Sau khi giúp tôi cất đồ xong, Lục Mẫn Dật ôm tôi từ phía sau.

 

“Anh không buồn.” — anh ôm lấy tôi, nói vậy.

 

“Thật không?” — tôi lo anh đang giấu cảm xúc.

 

Anh gật đầu, rồi sực nhớ tôi không thấy được, liền nói thêm:

“Anh chỉ buồn vì những người đối tốt với anh. Ông ta đối xử tệ với anh, nên anh không có cảm tình.”

 

Anh lại nhìn tôi:

“Anh chỉ quan tâm em thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-15.html.]

 

“Nhưng em có tốt với anh đâu…” — tôi cười gượng.

 

“Có mà. Em cho anh ăn bánh kẹp.”

 

Em còn cứu anh, kéo anh ra khỏi bùn lầy.

 

Tôi toát mồ hôi — không ngờ chiếc bánh kẹp lại là nguyên nhân anh "trúng tiếng sét ái tình" với tôi.

 

“Vậy anh mau đi đi.” — tôi thúc giục, thầm nghĩ sau này phải tốt với anh hơn nữa.

 

Chúng tôi cùng đến sân bay. Trước khi đi, anh lại đứng khựng lại.

 

“Làm gì thế?” — tôi hơi sốt ruột. Anh không sợ trễ chuyến bay sao?

 

“Anh vẫn đang theo đuổi em mà.” — anh nhấn mạnh.

 

Tôi gật đại cho qua.

 

“Sau này… anh vẫn có thể đi dạo phố cùng em chứ?”

 

Anh hỏi tôi như thể được đi dạo cùng tôi là ân huệ từ ông trời vậy.

 

Tự dưng tôi thấy cay sống mũi, đỏ cả mắt, gật đầu:

“Sau này vẫn cho anh đi dạo cùng.”

 

Lục Mẫn Dật mỉm cười:

“Ừ. Em đợi anh quay lại nhé.”

 

Và cứ thế, chúng tôi chia xa.

 

Tôi nghĩ sẽ sớm gặp lại, nhưng lại không.

 

Ngày đầu tiên sau khi anh rời đi, anh gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, toàn những chuyện lặt vặt thường ngày. Nhiều đến mức tôi còn thấy phiền, lười đọc.

 

Rồi… không còn gì nữa.

 

Tôi bắt đầu lo — có phải anh gặp chuyện rồi không? Hay điện thoại hỏng?

 

Nhưng không.

 

Tôi xem tin tức, hỏi trợ lý của anh, ai cũng nói không có gì bất thường.

 

Cho đến ba tháng sau — một tiêu đề nóng xuất hiện trên top tìm kiếm Weibo:

“Thiếu gia nhà họ Lục đính hôn với nữ nhà văn mạng Tống Vũ Phàm.”

 

18

 

Trong ba tháng ấy, tôi dần lấy lại được bình tĩnh.

 

Cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi.

 

Tôi tự thấy may mắn — may là mình vẫn chưa yêu anh ấy.

 

Chỉ một chút thôi, Bạch Trúc, chỉ một chút tình cảm nhỏ nhoi, rồi cũng sẽ nhanh chóng tan biến.

 

Tôi nghĩ vậy… nhưng khi nhìn thấy bài đăng kia trên Weibo, lòng tôi vẫn đau nhói.

 

Hóa ra, tôi cũng không tỉnh táo như bản thân tưởng.

 

Tôi nhìn dòng tin tức ấy, thầm nghĩ: Nhưng dù thế nào, tôi vẫn sẽ bước tiếp.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận