Ác nữ đầy phong tình

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta cũng đi theo ngồi xuống, vốn định ngồi sát hơn một chút, nhưng bị tôi trừng mắt nên phải dừng lại.

 

"Tới khi nào bọn họ mới đi hết hả?!" Tôi bực bội hỏi.

 

Anh ta lại tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn:

"Trợ lý của anh đến rồi, chắc nửa tiếng nữa là ổn."

 

Nửa tiếng... Thôi nhịn.

 

Hai người cứ thế ngồi im lặng, đến khi... bụng Lục Mẫn Dật kêu "ọt ọt".

 

Anh ta quay sang nhìn tôi:

"Vị hôn thê, anh đói rồi."

 

Tôi ngẩn người.

 

Anh đói thì liên quan gì đến tôi? Tôi còn phải cho anh b.ú sữa chắc?

 

Lục Mẫn Dật tự nói tiếp:

"Anh đói quá, từ chiều hôm qua đến giờ chưa ăn gì cả. Phải để trợ lý mua đồ ăn cho anh mới được."

 

Đợi trợ lý mua đồ về chắc tôi mọc rễ luôn quá.

 

Tôi lộ rõ vẻ sốt ruột, lục trong túi hiệu cao cấp ra cái bánh kẹp mua mà chưa ăn, đưa cho anh ta:

"Nè."

 

Lục Mẫn Dật hơi sững sờ.

 

Anh ta cảm nhận được một cảm giác hiếm hoi xuất hiện nên… bất ngờ.

 

Vị hôn thê của anh, như thể Doraemon vậy.

 

"Tận hưởng đi nhé~" Tôi mỉm cười đầy “thấu hiểu”.

 

Thật ra là định để dành cho chó hoang ven đường ăn.

 

Giờ thì cho tên đàn ông chó này ăn cũng được.

 

Không khác biệt làm mấy.

 

07

 

Lục Mẫn Dật không dây dưa thêm, yên tĩnh ăn hết cái bánh kẹp. Tôi thì như ngồi trên đống lửa vì mẹ Bạch nhắn tin bảo tôi về ăn cơm rồi, á á á!

 

Cơm nhà họ Bạch lúc nào cũng ngon tuyệt, tôi không muốn bỏ lỡ chút nào, đành hỏi anh ta lần nữa:

"Bao giờ mới xong đây?"

 

Lục Mẫn Dật làm bộ xem điện thoại, sau đó bất đắc dĩ nói:

"Trợ lý hình như không thuyết phục được họ rời đi."

 

Tôi thật sự...

 

Nắm chặt tay, trong lòng trào lên một cảm giác bất lực:

"Phải làm gì thì tôi mới đi được hả..."

 

Lục Mẫn Dật nghiêm túc trả lời:

"Phải để họ tin là tình cảm chúng ta vẫn tốt đẹp."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-5.html.]

Tốt đẹp?

 

Tôi muốn cười khẩy.

 

Kẻ thứ ba đi rồi, anh lại muốn tình cảm với vị hôn thê ‘vẫn tốt đẹp’?

 

Nhưng tôi lười phản ứng, thẳng tay chìa ra trước mặt anh ta:

"Đưa son cho tôi."

 

Son môi?

 

Lục Mẫn Dật hiếm khi tỏ ra bối rối, vì... anh ta đâu có mang son theo người.

 

Tôi tất nhiên biết anh không có, chính là đang cố tình kiếm chuyện.

 

Tôi trợn mắt đầy châm chọc. Lục Mẫn Dật ngoan ngoãn cúi đầu nhắn tin cho vệ sĩ.

 

"Anh mua cho em ngay."

 

Một thằng đàn ông thẳng đuột như thế này mua son môi?

 

Tôi ngồi khoanh tay chờ xem trò vui, tí nữa nhìn thấy màu sai là có cớ mắng cho một trận.

 

Ai ngờ đâu vệ sĩ mang đến hẳn một hộp quà lớn.

 

Trời ạ...

 

Phải đến mấy chục thỏi son trong này ấy chứ...

 

Tôi á khẩu.

 

Cầm lấy hộp quà, tiện tay chọn một thỏi gần giống màu đang dùng trên môi, rồi đưa cho anh ta:

"Nè."

 

Lục Mẫn Dật lập tức hiểu ý, dù có hơi vụng về một chút khi mở nắp son, nhưng vẫn chấm một chút lên môi mình.

 

Phải nói, môi anh ta thật đẹp. Lúc tô son lại chẳng thấy nữ tính, ngược lại còn tăng thêm mấy phần tuấn tú.

 

Thấy tôi quay mặt đi không thèm nhìn, anh ta nhướn mày cười khẽ, trong mắt lấp lánh vẻ tinh quái.

 

Ngay trước mặt tôi, anh ta cẩn thận cất thỏi son vào túi áo ngực, sau đó dịu dàng nói:

"Vị hôn thê, bây giờ có thể đi rồi."

 

08

 

Lục Mẫn Dật trước mặt đám phóng viên đã đích thân đưa tôi lên xe, sau đó mới rời đi.

 

Tôi chẳng muốn nhớ đến cái vẻ mặt đắc ý lúc anh ta rời đi, chỉ đành tăng tốc trở về nhà.

 

Mẹ Bạch và ba Bạch đều đang chờ tôi trong phòng ăn. Thấy tôi về đến nơi, họ mới bảo người giúp việc hâm lại đồ ăn rồi dọn lên.

 

Tôi lên lầu thay bộ đồ khác, lúc xuống lầu thì đã thấy bố mẹ có vẻ muốn nói gì đó mà cứ ngập ngừng, tôi hiểu ngay trong lòng.

 

Người giúp việc kéo ghế cho tôi, tôi ngồi xuống, cầm thìa uống thử một ngụm canh. Vị rất ngon, lúc này tôi mới mở miệng:

"Ba, mẹ, hình như hai người có chuyện muốn nói với con đúng không?"

 

Thấy tôi bình tĩnh như vậy, ba Bạch và mẹ mẹ Bạch mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Bạch dịu dàng nói: 

"Chúng ta còn tưởng con đang buồn nên mới không dám nhắc đến..."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận