Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến
9
09
Tiễn Tiết tẩu đi, ta nghiêng người ngồi bên giường phu nhân, đút thuốc cho bà uống.
Phu nhân cười nói:
“Chúng ta thân mình còn khó bảo toàn, lại đi lo chuyện người khác.”
Ta vừa đưa thìa thuốc đến môi bà, vừa đáp:
“Con không sợ, xe đến núi ắt có đường.”
Bà uống hết bát thuốc một hơi.
Thuận lợi vô cùng, không ho, cũng không nôn.
Uống xong, bà cầm khăn tay lau khóe miệng, khẽ nói:
“Bức thư sáng nay, ta đã đọc rồi.”
“Những năm qua, số tiền ấy vẫn được tích lũy, hiện giờ đã khá lớn. Thật may, năm đó ta đã cắn răng bán đi hòm đồ, kể cả di vật của mẹ ta, đổi lấy tiền rồi gửi vào tiền trang.”
Ta gật đầu.
Đêm lão gia ép hỏi về hòm đồ, ta đã quỳ bên giường phu nhân, kể hết những gì mình biết cho bà nghe.
Phu nhân nói, bà từ lâu đã biết chúng ta là tỷ muội ruột.
Chỉ là chúng ta không nói, bà cũng không muốn vạch trần.
Bà nắm tay ta, nói:
“Hảo nha đầu, ta không muốn chết.”
“Chúng ta phải nghĩ cách, khiến hắn c.h.ế.t đi.”
“Nhưng ngay cả Chu quản gia cũng không trông cậy được, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Ta gật đầu.
Chu quản gia, suy cho cùng, là người của lão gia, đã theo ông ta hơn mười năm, lại cảm kích ân tình cứu mạng của ông ta.
Nếu một lúc nào đó ông mềm lòng, tiết lộ tin tức, chúng ta sẽ không còn đường lui.
Phu nhân dãn mày, như mây tan thấy trời, tâm tình sáng tỏ.
Đêm ấy, bà ngủ rất ngon.
Sáng dậy, bà ăn uống cũng tốt, vài bữa cơm no, sắc mặt dần hồng hào, mấy ngày nay chân cũng không còn đau.
Thỉnh thoảng, ta trộn chu sa với nước, vẽ lên khăn tay giả làm vết máu, mang đến cho lão gia xem.
Nhờ đó, cả phủ đều tưởng rằng phu nhân bệnh nặng, chỉ chờ ngày bà qua đời.
Vài ngày sau, phu nhân nhận được thư hồi âm.
Muội muội của Tiết tẩu, nay đã mang danh là Liễu Tương Lan, nét chữ viết kiểu tiểu khải hoa lệ đẹp đẽ vô cùng.
Phu nhân vừa mở thư ra, liền khen một tiếng.
Trên giấy viết thấm vài giọt nước mắt, nhưng những lời trong thư lại phóng khoáng, mạnh mẽ và đầy bản lĩnh.
Liễu Tương Lan viết trong thư rằng, nàng chưa bao giờ nghi ngờ tỷ tỷ mình. Nhiều lần liều c.h.ế.t bỏ trốn, cũng chỉ để trở về bên cạnh tỷ tỷ.
Nay quả nhiên mây tan thấy trời, cuối cùng cũng nối lại được tin tức với tỷ tỷ.
Nàng nói, nếu có thể chờ đến ngày được chuộc thân, ra khỏi kỹ viện, nàng sẽ lập tức đi tìm tỷ tỷ.
Nếu không thể đợi đến ngày đó, thì dù bị quấn chiếu ném ra ngoài, nàng cũng sẽ cố giữ một hơi thở, c.h.ế.t bên cạnh tỷ tỷ.
Cuối thư, nàng viết: “Kiếp sau, ta không tin số mệnh vẫn khổ sở như thế.”
Phu nhân đọc lá thư cho ta nghe, rồi thở dài:
“Đọc lời thư, có thể thấy được con người nàng ấy.”
Khi Tiết tẩu lại mang giỏ đến thăm, nàng ôm lá thư chặt vào lòng, vừa khóc vừa cười, nói rằng sẽ về nhà làm vài chiếc bánh đường, nhờ người đưa đến cho muội muội.
Trước đây, nàng luôn áy náy, không dám để muội muội biết mình cũng ở nơi này.
Suy cho cùng, đến tiền chuộc thân nàng còn không có, làm sao dám mặt dày nói mình là tỷ tỷ.