Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến
3
03
Mọi chuyện đã được quyết định, chúng ta nhận làm đồng hương xa xứ của Tiết tẩu.
Vài ngày sau, nàng dẫn chúng ta vào Chu phủ, để giữ vẻ thanh bạch đáng tin.
Chu quản gia căn dặn:
“Tiểu nha đầu, hãy nói rõ với muội muội, vào phủ rồi, phải ngoan ngoãn, biết lấy lòng thì mới được phu nhân để mắt đến.”
Ta gật đầu đồng ý.
Tiết tẩu nhiệt tình nói:
“Mấy ngày này về ở tạm nhà ta đi.”
Chúng ta ở trong căn phòng nhỏ của nàng ba đêm.
Trước khi đi, nàng tặng mỗi chúng ta một đôi giày.
Mang thử vào chân, vừa vặn như in.
Tiết tẩu vuốt nhẹ mặt giày, giọng hơi khàn:
“Đây là ta làm từ mấy năm trước. Màu sắc hơi phai, đừng chê nhé.”
Góc giường có một chiếc hòm gỗ, trên đó cài một ổ khóa đồng tinh xảo.
Ta đoán trong đó chắc còn cất giữ rất nhiều đôi giày, từ nhỏ đến lớn.
Đến cửa sau Chu phủ, muội muội bỗng cất lời.
Nàng nói:
“Bỏ lại đại tẩu một mình, ai sẽ giúp nàng kéo bếp lò đây? Tỷ ơi, chúng ta quay lại đi!”
Tiết tẩu thoáng hoảng hốt.
Nàng là người tốt bụng.
Nếu có thể giữ chúng ta lại, nàng đã làm từ lâu.
Hẳn là nàng có nỗi khổ riêng.
Ta ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi tay nhỏ của muội muội, thật cẩn thận, lại nói với con bé một lần nữa.
“Trong phủ có một vị phu nhân rất tốt bụng, nhưng bà ấy đang bệnh.”