Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến

1

01 

 

Cha mất rồi, bá phụ nắm tay ta, khuyên ta bán thân lo việc tang cha. 

 

Ta liền gật đầu. 

 

Nhưng ngay khi quay lưng, ta cõng muội muội năm tuổi trốn đi. 

 

Đến thành Lâm Giang, hai tỷ muội đã ba ngày không có hạt cơm lót dạ. 

 

Muội muội lấy trộm bánh trên quầy hàng ăn của người ta. 

 

Chủ quán là một đại tỷ, đuổi theo, oán trách: 

 

“Một cái không đủ ăn à, mà còn lấy hai cái?” 

 

Muội muội đáp: 

 

“Một cái cho tỷ tỷ, một cái cho muội.” 

 

Đại tỷ ấy khẽ mỉm cười. 

 

Ta dỗ lấy bánh từ tay muội muội, trả lại cho nàng. 

 

Ta nói: 

 

“Xin lỗi, muội ấy đói quá nên mới thế. Ta sẽ dạy dỗ muội cẩn thận, quyết không tái phạm.” 

 

Muội muội đưa mắt chăm chú nhìn chiếc bánh, nhưng rất ngoan ngoãn, không nói thêm lời nào. 

 

Muội luôn nghe lời ta. 

 

Đại tỷ không nhận lại bánh, vén mấy sợi tóc mái ướt mồ hôi, thở dài: 

 

“Thôi, để ta múc cho các ngươi ít canh nóng.” 

 

Nàng dẫn hai tỷ muội ta trở lại quán, lấy ra hai chiếc bát đất, múc mỗi bát nửa bát canh. 

 

Nàng nói: 

 

“Canh còn nóng, húp từ từ thôi, không đủ ta múc thêm.” 

 

Nói xong, nàng liền quay đi nhào bột tiếp. 

 

Muội muội đói lắm rồi, rất nhanh ăn xong một chiếc bánh. 

 

Ta bẻ một nửa phần bánh của mình, đưa cho muội. 

 

Ăn no xong, muội muội liền ngả vào lòng ta mà ngủ gật. 

 

Hai b.í.m tóc nhỏ như sừng dê khẽ dựng lên. 

 

Ta thầm nghĩ, không phải ngày nào cũng gặp được người tốt bụng cho bánh ăn, đã đến lúc phải hạ quyết tâm rồi. 

 

Đang mải suy nghĩ, một nam nhân trông như lão học sĩ tiến lại gần, vén áo dài vải xanh rồi ngồi xuống. 

 

Chủ quán cười tươi hỏi: 

 

“Đại thúc, vẫn là một chiếc bánh dép rơm và một bát canh phải không?” 

 

Lão nhân gật đầu, đáp: 

 

“Phải đó, Tẩu tử họ Tiết, trí nhớ của cô nương thật tốt.” 

 

Lúc này ta mới nhận ra, bên cạnh lò bánh, trên cây gậy gỗ có treo một tấm vải viết vài chữ đen bằng mực: 

 

“Quán bánh của Tiết tẩu.” 

 

Lão nhân nháy mắt với ta, chỉ vào mình: 

 

“Ta viết đấy.” 

 

Lão trông rất từ ái, khiến lòng ta hơi dịu lại, cố gắng nở một nụ cười đáp lại. 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận