Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến

6

06 

 

Chu quản gia thở dài một hơi thật sâu. 

 

Muội muội kẹp quả cầu dưới nách, ôm hộp bánh trong lòng, “bộp bộp” chạy tới, mồ hôi lấm tấm trên trán. 

 

Nàng ngẩng đầu, cười tươi đến mức đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: 

 

“Tỷ tỷ, mau đến ăn đi.” 

 

“Đại thúc, ngài cũng ăn đi. Nhìn thôi cũng thấy ngon lắm rồi.” 

 

Chu quản gia sững người. 

 

Yên Hồng vội vã chạy đến, mặt đầy vẻ tức giận. 

 

Muội muội ôm chặt hộp bánh, lè lưỡi làm mặt xấu với nàng. 

 

Yên Hồng dừng bước, lạnh lùng cười: 

 

“Tiểu nha đầu, ngươi thật sự nghĩ mình là tiểu thư à? Chỉ là một món đồ chơi mà thôi.” 

 

“Có bản lĩnh thì gọi lão gia một tiếng cha xem, để xem ông ấy có đáp lời không.” 

 

Tiểu Thúy khẽ chỉ tay về phía chính phòng, ý bảo nàng đừng nói thêm nữa. 

 

Nhưng Yên Hồng lại chống nạnh, quay người cười lớn: 

 

“Các ngươi đừng nói ra ngoài, nàng ta đúng là một món đồ chơi. Lão gia nhà chúng ta, chẳng tin gì khác, nhưng lại tin mấy chuyện thế này. Ông ấy sợ người kia lúc ra đi sẽ mang oán khí, ngày sau quay về ám chúng ta, nên mới tìm đến một món đồ chơi để dỗ dành bà ấy.” 

 

Chu quản gia khẽ ho một tiếng. 

 

Ta nghĩ rằng ông sẽ giống lần trước, nghiêm khắc mắng Yên Hồng một trận. 

 

Nhưng ông lại không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt mang chút vẻ thương hại. 

 

Yên Hồng bị ánh nhìn ấy làm cho không thoải mái, bối rối nói: 

 

“Ngài đừng nhìn ta bằng ánh mắt như thế.” 

 

“Ta là nha hoàn ký c.h.ế.t thân bán vào đây, thân phận thấp hèn, ta biết chứ.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận