Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến
10.end
10
Quan phủ nhận được tin, đêm đó liền phái bổ khoái đến nhà.
Một người đàn ông cao lớn, chống đao, sau khi hỏi rõ sự việc, cau mày nói:
“Sao lão gia các người lại nghĩ đến việc đi con đường đó? Chúng ta đã dán đầy cáo thị khắp phố, nói rằng trên núi có sơn tặc cực kỳ hung ác, vậy mà ông ta vẫn cố tình đi vào con đường chết.”
Chu quản gia nhăn nhó:
“Trước khi đi đã tính toán, là ngày đại cát.”
Ông vừa khóc, vừa đ.ấ.m n.g.ự.c than trời:
“Lão gia nhà ta c.h.ế.t oan quá! Đại nhân, xin ngài mau bắt sơn tặc, để chúng đền mạng!”
Bổ khoái đảo mắt như muốn lật ngược ra sau đầu, nói:
“Vốn năm nay tiền thưởng, chúng ta chỉ còn trông vào việc bắt đám sơn tặc này. Chúng đã đến bước đường cùng rồi. Giờ thì hay rồi, cướp được tài vật của các người, bọn chúng đã thông qua mối quan hệ, sớm lên thuyền ra biển cả rồi. Bắt à? Bắt ra tận biển mà bắt!”