Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến

2

02 

 

Bánh dép rơm vừa ra lò, lão nhân từ tốn húp canh, ăn bánh. 

 

Muội muội dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngẩng đầu nhìn ta, hỏi: 

 

“Tỷ tỷ, vừa rồi nghe thấy người ta nói chuyện, có chuyện gì vui không?” 

 

Ta lắc đầu: 

 

“Nếu còn buồn ngủ, muội ngủ thêm chút đi.” 

 

Đêm qua ở trong ngôi miếu hoang lạnh lẽo, nhân lúc mặt trời đang ấm áp, để muội muội ngủ thêm chút cũng tốt. 

 

Muội muội vùi đầu xuống, rất nhanh lại ngẩng lên, chu môi nói: 

 

“Tỷ tỷ, lần này nếu muội ngủ say, tỷ không được đi đâu đấy.” 

 

“Tỷ tỷ, nếu có gì náo nhiệt đi qua, nhất định phải gọi muội dậy nhé.” 

 

Ta gật đầu: 

 

“Ngủ đi, ngủ đi, tỷ hứa với muội.” 

 

Muội mới yên tâm nhắm mắt. 

 

Tiết tẩu không biết từ lúc nào đã đi đến, lặng lẽ nhìn hai tỷ muội ta. 

 

Thấy ta quay đầu, nàng vén tạp dề lên lau mắt, rồi tự cười, nói: 

 

“Sao trời thu lại có gió cát thế này?” 

 

Nhưng khóe mắt nàng đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, dường như đã chạm vào nỗi đau nào đó trong lòng. 

 

Nàng kéo một chiếc ghế ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện với Chu quản gia. 

 

“Đại thúc, ngài kiến thức rộng, hai đứa nhỏ này, ngài xem có cách nào giúp chúng không?” 

 

Tiết tẩu cười ngượng: 

 

“Vừa rồi ta bịa chuyện, nhưng bịa không giống.” 

 

Nói đến đây, nàng dịu dàng nhìn ta. 

 

Ta hiểu ý, lập tức kể lại toàn bộ thân thế của mình. 

 

Chu quản gia lặng lẽ lắng nghe, một lúc lâu không nói gì. 

 

Tiết tẩu tiếp lời: 

 

“Đại thúc, ngài cũng biết, Vương tẩu kia là người có chút thủ đoạn. Chuyện làm ăn của đám bà mối trong bốn vùng quanh đây, hầu hết đều do bà ta độc quyền. Nhưng bà ta lòng dạ ác độc, vì muốn kiếm thêm tiền, ngay cả trẻ con cũng dám bán vào kỹ viện.” 

 

Nói đến đây, nàng tức giận đến nghẹn lời. 

 

Chu quản gia gật đầu, quay sang hỏi ta: 

 

“Ngươi mười hai tuổi, có nhớ bát tự sinh thần của mình không?” 

 

Ta vội vàng đọc một lượt. 

 

Rồi đọc thêm bát tự của muội muội. 

 

Ông ta ngẫm nghĩ, bấm đốt ngón tay tính toán, trầm ngâm nói: 

 

“Tiểu nha đầu, ta nói thẳng với ngươi.” 

 

“Phu nhân nhà ta không có con, nay lại lâm bệnh lâu ngày, lão gia muốn tìm một người bát tự hợp để an ủi nỗi hiu quạnh dưới gối.” 

 

“Trùng hợp thay, bát tự của ngươi và muội muội đều hợp.” 

 

“Nhưng nhà họ Chu không thể nuôi hai tiểu thư. Một người làm tiểu thư, người còn lại làm nha hoàn.” 

 

“Như vậy, hai tỷ muội các ngươi cũng không bị chia lìa.” 

 

“Muội muội ngươi năm tuổi, làm nha hoàn tuy hơi nhỏ, nhưng giá rẻ lại coi như con nhà mình mà nuôi, cũng không phải chuyện không thể.” 

 

Ông ta nhìn thẳng vào ta, ánh mắt ôn hòa: 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận