Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến
8
08
Đêm đó, phu nhân ho ra m.á.u không ngừng.
Mọi người đều lánh đi, không một ai dám ở lại.
Ta thậm chí khuyên cả Tiểu Thúy rời đi, một mình trông chừng phu nhân suốt đêm bên giường.
Đến sáng, ta đem chiếc khăn tay thấm đầy m.á.u mang đến trước mặt lão gia.
Ông nhíu mày, nói trước mặt mọi người:
“Bẩn c.h.ế.t đi được, mang ra xa.”
Đám hạ nhân thấy vậy, lập tức mở sòng cá cược, đoán xem phu nhân sẽ c.h.ế.t vào ngày nào.
Lão gia thì gọi thợ may và thợ thủ công đến phủ, làm mới y phục và trang sức cho Yên Hồng.
Ông còn mời quý khách đến từ kinh thành, Vương công công, tới nhà chiêu đãi yến tiệc linh đình.
Trong bữa tiệc, Yên Hồng đeo đầy trâm vàng ngọc lục, bước ra chào hỏi.
Vương công công rất vui, nắm tay nàng hỏi về quê quán, tuổi tác, rồi tặng nàng một túi vàng ròng. Không chỉ vậy, ông còn tháo chiếc nhẫn ngọc xanh biếc trên tay, đích thân đeo vào ngón tay nàng.
Mọi người đều bàn tán rằng Yên Hồng đã nhận một nghĩa phụ cao quý, chắc chắn sắp trở thành tân phu nhân.
Châu Lan và các nha hoàn khác nghe được chuyện này, liền vào phòng lấy hết những món đồ quý giá giấu trong hòm ra, nhét vào tay Yên Hồng.
Tiểu Thúy cũng tiếc nuối lấy ra một chiếc vòng tay bằng đồng thô kệch.
Châu Lan cười đến gập cả người:
“Cất sớm đi, kẻo lại làm trò cười cho thiên hạ.”
Tiểu Thúy nghe vậy, lập tức cất lại chiếc vòng, không dám đưa nữa.
Vài ngày sau, Tiết tẩu mang theo một giỏ đồ đến thăm ta.
Ta dẫn nàng đến trước giường phu nhân.
Muội muội đang ngủ say ở cuối giường, trong phòng yên ắng vô cùng.
Tiết tẩu đã nghe ta kể về tình cảnh của phu nhân, lòng mềm yếu, vừa gặp đã đỏ hoe đôi mắt.
Ta kéo một chiếc ghế lại cho nàng, bảo nàng ngồi trò chuyện với phu nhân, còn mình thì đi sắc thuốc.
Những ngày này, mọi người đều tụ lại để may áo cưới cho Yên Hồng, ngay cả Tiểu Thúy cũng bị kéo theo, phải ngồi bên đưa trà rót nước, gỡ sợi chỉ.
Toàn bộ công việc lớn nhỏ trong nhà đều đổ dồn lên ta một mình.
Chu quản gia, để trì hoãn chuyện kết âm hôn, đã tự ý ra ngoài, đến trang trại để bán đất.
Ông không có nhà, ngay cả nhà bếp cũng lơ là, ba bữa ăn chỉ qua loa đưa tới, thường là thức ăn lạnh ngắt.
Ta đành chuyển một bếp đất nhỏ vào phòng, tự mình nấu canh, sắc thuốc.