Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến

5

05 

 

Đêm đó, ta mơ thấy ác mộng suốt cả đêm. 

 

Trong mơ, dường như vang lên tiếng “cốc cốc” của mõ gỗ. 

 

Tỉnh dậy thì trời đã muộn, ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ, chói chang rực rỡ. 

 

Ta vừa vén chăn lên, Yên Hồng đã nhăn mũi, cau mày nói: 

 

“Hôi c.h.ế.t đi được, đồ lợn ngu.” 

 

Muội muội không biết đã tự mặc quần áo từ lúc nào, đang đứng bên giường. 

 

Nàng chống nạnh, mắng Yên Hồng: 

 

“Tỷ tỷ ta thơm lắm, ngươi mới là con lợn hôi!” 

 

Yên Hồng nhìn muội muội, lại nhìn ta. 

 

Nàng nhướng mày, nói: 

 

“Hai ngươi rõ ràng là ruột thịt, đúng không? Khuôn mặt giống nhau như đúc thế kia.” 

 

“Thụy Hương, ngươi thật đáng thương. Làm nha hoàn cho chính muội muội ruột của mình.” 

 

Muội muội trừng mắt dữ dằn nhìn nàng: 

 

“Ngươi mới đáng thương!” 

 

Yên Hồng lại chẳng buồn để ý, chỉ cười cười rồi đi ra ngoài. 

 

Ta nắm tay muội muội, cùng đến thăm phu nhân. 

 

Bà nằm trên giường, đôi môi tái nhợt, hơi thở mong manh như sợi khói. 

 

Muội muội kiễng chân, bước đến gần, đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào trán phu nhân. 

 

Sau đó, nàng lại sờ lên trán mình. 

 

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi bò lên mép giường, cúi người xuống gần phu nhân. 

 

Ta vội kéo nàng lại, nói: 

 

“Đừng đè lên người phu nhân.” 

 

Nàng bĩu môi, nói: 

 

“Tỷ tỷ, lúc muội bệnh, tỷ cũng dùng trán chạm vào trán muội mà.” 

 

Phu nhân bỗng mở mắt, nhìn chúng ta. 

 

Nước mắt ta lập tức tuôn rơi, nói: 

 

“Phu nhân, ta… ta thật có lỗi với người.” 

 

Nghẹn ở cổ, ta không nói ra được câu rằng: Người đã cho hai tỷ muội ta bữa cơm no, vậy mà ta chỉ biết trơ mắt nhìn người chịu khổ sở. 

 

Phu nhân nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt. 

 

Một lúc lâu sau, bà mở mắt, chỉ tay bảo ta lấy từ trong hòm ra một quả cầu nhỏ sặc sỡ. 

 

Muội muội lập tức bị quả cầu nhỏ thú vị ấy thu hút. 

 

Phu nhân dịu dàng nói: 

 

“Dao Dao, ôm quả cầu ra giữa sân chơi, nhưng không được đi xa nhé.” 

 

Chờ muội muội đi khuất, bà hạ giọng nói với ta: 

 

“Thụy Hương, ngươi cũng cảm thấy ta sống thế này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?” 

 

“Hắn ngay cả c.h.ế.t cũng không cho ta chết.” 

 

“Tiểu nha đầu, nếu ngươi thực sự biết ơn ta, hãy mang cho ta một ít thạch tín.” 

 

“Vàng cứng quá, ta thực sự không nuốt nổi.” 

 

Nhìn ánh mắt đầy cam chịu của bà, lòng ta chua xót, nắm lấy tay bà, nói: 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận