Sau khi ra ngoài, Cố Viễn Chu cứ nhìn ta.
Ta cất kỹ bạc, khó hiểu hỏi: "Chàng sao vậy?"
Cố Viễn Chu giơ ngón cái về phía ta: "Phu nhân ta thật lợi hại."
Ta kiêu ngạo ưỡn cằm: "Phu nhân chàng còn nhiều chỗ lợi hại hơn nữa kìa."
Cố Viễn Chu nắm tay ta, giả vờ như không cố ý hỏi: "Vậy không biết phu nhân đã nhìn thấy tác phẩm hội họa của Nhạc Dần từ khi nào?"
Giọng điệu của ta bình thản nói: "Kinh đô. Mỗi năm vào ngày Tết Nguyên tiêu, ta đều lén lút ra ngoài, hòa vào chiếc thuyền hoa lớn nhất. Những văn nhân mặc khách, quan lại quyền quý ít nhiều gì cũng phải du hồ thưởng cảnh, ngâm thơ làm phú. Còn Nhạc Dần, họa sư đệ nhất... ông ấy khá khiêm tốn, nhưng những người có được tác phẩm của ông ấy, lúc này luôn mang theo, ra sức khoe khoang."
"Thì ra là vậy. Phu nhân quả là người kiến thức rộng rãi!"
Ta cười nói: "Chàng ngưỡng mộ à?"
Cố Viễn Chu gật đầu: "Ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ. Hận không thể gặp phu nhân sớm hơn."
Bọn ta vừa nói vừa đi đến tiệm vải.
Cố Viễn Chu bảo ta chọn loại vải vân cẩm tốt nhất.
Nhưng, ta chọn phần lớn là vải thô, chỉ chọn một phần nhỏ vải vân cẩm.
Chọn sáu màu.
Cố Viễn Chu khó hiểu hỏi: "Tại sao lại chọn màu đen tuyền? Nàng không thích màu này mà."
"Để may quần áo cho chàng và Cố Thâm."
Trong thôn có bông, đại cô tỷ sẽ bật bông làm áo bông.
Lấy vải gấm làm lớp lót bên trong, một lớp vải thô bọc bên ngoài.
Như vậy, vừa bền vừa thoải mái, lại còn tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Mua vải xong, Cố Viễn Chu bảo ta trông xe lừa, hắn đi một nơi.
Mãi lâu sau, hắn mới trở về.
Trên đường về nhà, hắn đột nhiên như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc trâm ngọc tinh xảo, cài vào búi tóc của ta.
"Trâm ngọc bích, khắc hình hoa mai nàng yêu thích."
Ta tháo xuống ngắm nghía.
"Là chiếc mà chàng đã vẽ trước đây sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-9.html.]
Hắn khẽ cười: "Nàng thấy rồi à?"
Ta nhíu mày: "Đừng lãng phí tiền. Sau Tết Nguyên tiêu, chàng phải đi học ở thư viện đó."
"Đi thư viện ư?" Hắn sững sờ.
"Đúng vậy, chàng không học hành tử tế, làm sao thi đỗ tiến sĩ?"
Cố Viễn Chu khẽ cười một tiếng: "Vô Địch, thật ra... nàng có thể nâng cao yêu cầu một chút."
"Hả?"
Có ý gì?
Sau này, ta mới hiểu ý trong lời hắn nói.
---
Cố Viễn Chu vào kỳ thi mùa xuân năm ngoái thi đỗ tú tài, nhưng không tham gia kỳ thi mùa thu.
Với chế độ khoa cử của nước Yến, hai năm sau, hắn sẽ tham gia một kỳ thi khoa cử mới, phải bắt đầu lại từ đầu.
Đầu xuân năm sau.
Cố Viễn Chu nhập học thư viện Thanh Viễn.
Chỉ học một năm hai tháng.
Hắn lại tham gia khoa cử lần nữa.
Kỳ thi xuân yết bảng, thi đỗ Giải Nguyên!
Cố gia tổ chức tiệc mừng, cảnh tượng náo nhiệt, những người có tiếng tăm trong huyện Thanh Viễn đều đến chúc mừng.
Giải Nguyên lão gia Cố Viễn Chu nhà chúng ta, cùng đại cô tỷ và Nhị thúc bận rộn tiếp đãi khách.
Chỉ riêng ta cao ngồi trên tường, vừa gặm móng giò, vừa cảm thán: "Tuyệt vời! Lão đại là tài văn, lão Nhị là tài võ, mồ mả tổ tiên Cố gia bốc khói xanh rồi!"
Mỗi bước mỗi xa
Hắn là nam nhân của Tống Vũ Đệ ta, cũng coi như là người Tống gia của ta nhỉ? Mặc dù ta thích những ngày tháng ấm áp bình yên như vậy, nhưng Cố Viễn Chu sẽ không cam chịu ở chốn thôn dã và tầm thường.
Ta cũng sẽ không ích kỷ mà làm lỡ tiền đồ của Cố Viễn Chu.
Hơn nữa, giữa hoài bão và nương tử, người thông minh tự khắc sẽ chọn vế trước.
"Tướng công quá thông minh, cũng chưa chắc đã hoàn toàn là chuyện tốt."
Cuối cùng, ta quyết định, đợi hắn đỗ cao, sẽ cùng hắn hòa ly!