Cố gia nghèo nhất thôn Hạnh Hoa, Cố Đại Lang sắp cưới vợ! Tin tức nhanh chóng lan truyền.
"Cưới ai thế?"
"Nghe nói là một cô nương xinh đẹp được Cố Đại Lang nhặt về hôm qua."
"Áo cưới thành thân của bọn họ, là bộ Cố Hương từng mặc khi gả đi."
"Haizz, đành chịu thôi, Cố gia nghèo mà!"
Không ít người chạy tới Cố gia vây xem.
Không mong được uống một chén rượu mừng, chỉ mong được nhìn tận mắt dung nhan tân nương.
Mặc dù Cố gia nghèo túng, nhưng Cố Viễn Chu lại anh tuấn uyên bác.
Các cô nương mười dặm tám thôn quanh đây muốn gả cho hắn không ít.
Ai ngờ, Cố Viễn Chu đều không vừa mắt.
Vì thế, hắn phải chịu không ít lời châm chọc của người ngoài, nói hắn không biết lượng sức.
Mấy ngày sau, dưới gốc đa lớn trong thôn, sau vụ thu bận rộn, đúng lúc những người thôn dân không có việc gì làm, ngồi lại cùng nhau tán gẫu.
"Tiểu tức phụ Cố gia kia, xinh đẹp không tả xiết."
"Nhưng ta nghe nói nàng ta tay yếu chân mềm, vai không gánh nổi, yếu ớt không thể tự đảm đương được!"
"Thật sao? E rằng Cố gia sẽ ngày càng nghèo thêm!"
Mấy gã nam nhân độc thân chưa lấy được nương tử, đột nhiên cũng không còn hâm mộ Cố Viễn Chu nữa.
Mỗi bước mỗi xa
Mấy cô nương từng si mê Cố Viễn Chu, chua chát nói:
"Cố Đại Lang tự cho mình có tài, tướng mạo tuấn tú, ngày trước còn chả thèm nhìn chúng ta, giờ thì sao? Lại cưới một cô nương mồ côi không rõ lai lịch!"
"Nương tử yếu ớt không thể tự đảm đương của hắn còn nói, nàng ta chỉ lo việc xinh đẹp như hoa, để Cố Đại Lang chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình."
"Đáng đời Cố gia bọn họ nghèo mạt."
---
Một cụ già tóc bạc, chống gậy đi tới, nói: "Cố Viễn Chu không cưới các ngươi, chẳng phải các ngươi cũng đã lấy chồng rồi sao?"
Mấy đại hán cười lớn:
"Đúng vậy, các ngươi chua chát cái gì chứ? Chỉ trách các ngươi quả thật không đẹp bằng Tống Vô Địch."
"Biết đâu Cố Viễn Chu lại thích kiểu mỹ nhân yếu ớt như nương tử của hắn vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-3.html.]
Những phụ nhân đó không phục.
Nghe thấy hai chữ "Vô Địch", liền châm chọc: "Nàng ta tên Vô Địch ư? Vô Địch yếu ớt không thể tự đảm đương được sao?"
"Chúng ta là người làm nông, cưới một tức phụ như thế, chẳng phải chỉ có nước nghèo c.h.ế.t sao?"
"Đúng vậy, cưới vợ chỉ nhìn sắc đẹp, đáng đời hắn nghèo chết!"
"Đừng nói nữa, người đến rồi..."
Mọi người đang nói chuyện hăng say.
Nhìn thấy ta và Cố Thâm, liền vội vàng dừng lại.
Tuy nhiên, bọn ta đều đã nghe thấy hết.
Cụ già tóc bạc nhìn Cố Thâm, cười hỏi: "A Thâm, đi săn à?"
Cố Thâm đáp: "Vâng, Lý gia gia."
Cậu nói với ta, đây là gia gia của tỷ phu.
Những người khác cũng hỏi:
"Cố Thâm, đi săn sao còn dẫn theo tẩu tử vậy?"
"Vô Địch cũng đi vào núi sao? Ôi chao, nhìn cái dáng người gầy yếu nhỏ bé của ngươi này, đừng có đi rồi lại làm phiền Nhị thúc của ngươi cõng về đấy nhé!"
"Mấy người đúng là hay nói đùa, Cố Nhị Lang đã săn được con mồi nào chưa? Không đúng, dạo trước hắn có săn được một con gà rừng đấy, ha ha ha..."
Bọn họ hoàn toàn không để ý đến sự quẫn bách của Cố Thâm, cứ thế mà tùy tiện chế giễu.
Cũng phải.
Khi ngươi không có tiền không có quyền, ai sẽ quan tâm việc có đắc tội với ngươi hay không?
"Tẩu tử, tẩu đừng nghe họ nói bậy..." Cố Thâm rõ ràng có chút khó xử, nhưng vẫn không quên để ý đến ta.
Sợ ta sẽ khó chịu hay tức giận.
Tuy nhiên, ta quay đầu nhìn những thôn dân đó, cười nói: "Đa tạ mọi người đã quan tâm bọn ta như vậy. Nhưng mà, mấy người đừng có quá ngưỡng mộ bọn ta đấy nhé!"
Mọi người sững sờ.
"Tẩu tử, chúng ta đi thôi." Cố Thâm sợ chọc phải phiền toái, vội vàng rời đi.
Ta vẫy tay chào mọi người, nói: "Các vị, hẹn gặp lại!"
"Lời của Vô Địch là ý gì?"
"Có phải nàng ta bị bệnh không vậy?"