Cuối cùng như Hoàng đế mong muốn, ta đã gặp hắn ta.
Hiên Viên Vực triệu kiến Binh bộ Thị lang Tác Đồ Đăng.
Hắn ta muốn chứng minh, hơn ba năm trước, hắn ta quả thật đã phái binh chi viện ngay lập tức.
Không ngờ trên đường gặp mưa bão lớn, nước sông Giang Thành dâng cao, cản trở viện binh tiến lên, dẫn đến việc viện quân không đến kịp thời.
Thánh chỉ do Hoàng đế ban, Trung Thư Lệnh duyệt và chuyển đạt công văn điều động binh của Binh Bộ, cùng ngày tháng chi tiết.
Cuối cùng, ta nhìn Hiên Viên Vực, nhàn nhạt hỏi: "Bệ hạ, ngài đã nói xong chưa?"
Hắn ta ngạc nhiên.
"Nếu đã nói xong, thảo dân xin cáo lui." Ta xoay người bỏ đi.
"Hạo Nguyệt! Chẳng lẽ trẫm giải thích còn chưa đủ rõ ràng sao? Chẳng lẽ... trẫm lại không thể tha thứ đến vậy sao?"
Ta đưa lưng về phía hắn ta.
Một lát sau, trong lòng ta khó kìm nén sự bất mãn cuối cùng.
Ta quay đầu lại nhìn hắn ta.
"Ca ca của ta, Bình Tây Vương, là biểu ca ruột của ngài. Huynh ấy mười lăm tuổi được phong soái, trấn thủ biên cương mười ba năm, dẫn binh tác chiến mười bảy trận, chịu sáu lần đao thương, chín lần tên bắn, lần nặng nhất, suýt chút nữa mất mạng. Huynh ấy tử trận khi hai mươi tám tuổi, nhưng không có thê thiếp, không có con cái. Huynh ấy làm tướng soái, không phụ dân chúng; làm tông thân, cúc cung tận tụy! Ngài đăng cơ mười năm, huynh ấy không lệnh nào không tuân. Bệ hạ, bất luận là thần tử, hay là người thân, huynh ấy chưa bao giờ hổ thẹn với ngài.
Thế nhưng, còn ngài thì sao? Ngài nghe lời gièm pha vu khống của gian thần, nghi ngờ lòng trung thành của bọn họ, vì kiêng dè và đa nghi, ngài đã hại c.h.ế.t bọn họ!"
Dưới ánh mắt hối hận đau khổ của Hiên Viên Vực, ta mỉa mai cười lạnh: "Ba vạn năm ngàn anh linh nhiệt huyết, lạnh lẽo rơi rải trên tuyết trắng Bắc Cương. Ta có tư cách gì mà thay bọn họ tha thứ cho Bệ hạ chứ?"
Chỉ hận lúc đó ta đang ở Giang Thành, thay Hoàng đế luyện binh.
Ta thậm chí còn không được nhìn mặt ca ca lần cuối!
"Ba năm trước, ta đã thề, người Tống gia vĩnh viễn không bao giờ bán mạng cho Hoàng đế nữa."
Đằng sau, truyền đến giọng của Hoàng đế: "Vậy còn Cố Viễn Chu?"
Ta từng bước đi ra ngoài: "Chàng ấy là nữ tế của Tống gia của ta!"
---
Từ kinh đô trở về huyện Thanh Viễn, bọn ta đi qua một hòn đảo nhỏ ở Du Châu. Trên đảo khí hậu đặc biệt, phong cảnh khác lạ.
Bọn ta đã chơi trên đảo ba ngày.
"Tẩu tử, từ quận chúa đến thường dân, tẩu không thấy tiếc sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-13.html.]
Đây là lần thứ năm Cố Thâm hỏi ta.
"Chú hỏi một trăm lần cũng không có câu trả lời thứ hai đâu."
Cố Thâm gãi đầu, cười cười nói: "Quận chúa Hạo Nguyệt, vậy rốt cuộc tên của tẩu là gì?"
Ta cười nói: "Ta tên Tống Vô Địch."
Sau này, ca ca của cậu vẫn nói cho cậu biết.
Nói ta tên Tống Vũ Đệ, tiểu nữ nhi của Vương phủ Bắc Cương.
Thiên tài võ học từng vang danh một thời, tiểu quận chúa mười tuổi đã được phong tướng.
Hạo Nguyệt là phong hiệu quận chúa.
"Tẩu tử, tẩu lại lừa ta là tẩu không biết võ công... Ta vậy mà lại tin là thật!"
Ta nói: "Đúng vậy, Nhị thúc, người khác nói gì đệ tin nấy, điều này chỉ hại đệ mà thôi!"
"Đa tạ tẩu tử, giúp ta mở mang kiến thức!"
---
Buổi chiều, Cố Viễn Chu đi thuê lưới đánh cá.
Mỗi bước mỗi xa
Nói là muốn cùng ngư dân trên đảo giăng lưới bắt cá.
Ta đi hóng chuyện.
Làm việc xong, Cố Viễn Chu cùng ta nhặt ốc biển nhỏ.
"Thật ra, lời Cố Thâm muốn hỏi, cũng là lời ta muốn hỏi hắn." Ta quay đầu, nhìn Cố Viễn Chu đang xách giỏ tre, hỏi, "Khổ công đèn sách nhiều năm, từ bỏ thân phận trạng nguyên lang mà giới học giả mơ ước, hắn sẽ không hối hận sao?"
Cố Viễn Chu khẽ cười.
Hắn không vội trả lời, chỉ ngồi xuống chỉnh sửa tà váy bị cuốn lên của ta, đứng dậy một tay xách giỏ trúc, một tay nắm tay ta.
Hắn không nói hối hận hay không hối hận.
Hắn chỉ nói: "Ta yêu lý tưởng và hoài bão, nhưng chỉ duy nhất yêu nhất là nàng."
Ta cười, cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
Từng đợt sóng biển, theo gió truyền đến.
Mặt trời lặn dần chìm vào mặt biển màu cam.
Cùng gió đêm chìm đắm trong tình yêu chân thành.