Mùi thơm làm người ta đói bụng, ẩn trong làn gió đêm, từng chút từng chút len lỏi vào mũi.
Hôm nay hiếm hoi được ăn cơm.
Theo lời Cố Thâm, chỉ có cơm trắng thơm lừng mới xứng với thịt thỏ "Bảng hiệu Chu".
Ta bày chén đũa, bắt đầu xới cơm.
Cơm đã xới xong, thức ăn dọn lên bàn.
"Tẩu tử, mau nếm thử đi." Cố Thâm nói.
Cố Viễn Chu gắp một miếng thịt đặt vào bát ta.
"Thơm quá!" Ta nếm thử một miếng thịt thỏ, không ngớt lời khen ngon.
"Thích ăn thì ăn nhiều vào." Cố Viễn Chu lại gắp thịt cho ta.
"Đây là lá rau gì vậy? Mùi vị hơi quen, lại hơi lạ."
Cố Thâm nói: "Tẩu tử, đây là lá tía tô."
"Thì ra là tía tô, làm ta thơm đến ngây ngất." Ta ăn một miếng thịt, lại khen một câu ngon.
"Ta đã bảo thịt thỏ do ca ca của ta làm có hương vị độc nhất vô nhị mà!" Giữa những lời khen của ta, Cố Thâm càng thêm kiêu hãnh.
Ta gật đầu đồng tình, bất giác buột miệng nói: "Tài nấu nướng của tướng công quả thật phi thường, có thể sánh ngang với ngự trù trong hoàng cung!"
Cố Thâm sửng sốt: "Ngự trù?"
Cố Viễn Chu nheo mắt: "Làm sao nàng biết?"
---
Ta nuốt khan một cái thật mạnh, chậm rãi nói: "Nói thật không giấu gì chàng, ta... trước đây ta từng lẻn vào trong cung, ăn thịt thỏ một lần. Ý ta là, thịt thỏ tướng công làm còn ngon hơn cả do ngự trù làm!"
Cố Thâm chợt hiểu ra, lại tò mò hỏi: "Tẩu tử, trước đây tẩu làm nghề trộm cắp à?"
"..."
Khả năng hiểu của đệ đúng là đạt điểm tuyệt đối!
Cố Viễn Chu rũ mắt, im lặng.
Ta có chút bất an.
"Tướng công, sao chàng không nói gì vậy?"
Cố Viễn Chu trừng mắt nhìn ta: "Nói gì? Có cần ta khen nàng không? Khen nàng giỏi trộm cắp? Khen nàng may mắn, không bị bắt à?"
Ta cười gượng một tiếng: "Không nói chuyện này nữa, ăn cơm đi, ăn thịt vào!"
Mỗi bước mỗi xa
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-5.html.]
Sau bữa tối, Cố Viễn Chu đưa cho ta một cái hà bao.
"Đây là?"
Hắn nói: "Tiền trong nhà."
Ta có chút ngạc nhiên.
Đây là muốn giao toàn bộ gia sản cho ta sao?
Cố gia rất nghèo.
Trong hà bao phần lớn là tiền bán thú săn hôm nay.
Thế nhưng, dù sao cũng là "gia tài", bọn hắn không sợ ta cầm tiền bỏ trốn sao?
Cố Viễn Chu thấy ta không nhận, khẽ đẩy Cố Thâm một chút.
Cố Thâm vội vàng nói: "Tẩu tử, trưởng tẩu như mẫu, ta còn nhỏ chưa lập gia đình, bây giờ tẩu là nữ chủ nhân duy nhất trong nhà chúng ta, đương nhiên phải do tẩu quản tiền quản gia đình."
Cố Viễn Chu nhìn ta, giọng điệu nghiêm túc nói: "Mặc dù rất ít, nhưng bọn ta sẽ tiếp tục cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi nàng. Sau này, nàng đừng làm trộm nữa."
"..."
Ta phải giải thích thế nào, rằng ta chưa từng làm trộm đây hả?
"Vô Địch." Cố Viễn Chu thấy ta không nói gì, nắm lấy tay ta, ngữ khí cố gắng dịu dàng nói, "Ta không quan tâm nàng từng là ai, từng làm gì, ta chỉ biết nàng bây giờ là thê tử của ta."
Ta nhìn hắn, lòng trăm mối ngổn ngang.
Ta có điều giấu giếm bọn họ, nhưng bọn họ lại tin tưởng và bao dung ta.
"Ừm."
Ta đột nhiên cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Ta từng là ai, quan trọng sao?
Ta không phải tội nhân.
Ta trong sạch.
Ta xứng đáng với Cố Viễn Chu tốt đẹp như vậy.
---
Hôm nay, giữ một con thỏ lại để ăn, một con tặng nhà tỷ phu, số còn lại đều bán hết.
Thú săn còn sống có giá trị nhất, giá thú săn c.h.ế.t giảm đi một nửa.
Tổng cộng bán được một lượng hai đồng bạc.
Dù tiền không nhiều lắm, nhưng bọn ta đều rất vui vẻ.