Ta ngay cả cung tên cũng không kéo nổi, càng đừng nói đến b.ắ.n tên.
Cố Thâm nói: "Nhìn tẩu gượng gạo yếu ớt, quả thật không giống người biết võ công."
Ta vội vàng gật đầu.
"Thế nhưng, ta vẫn còn một điều không hiểu." Cậu nhìn ta, hỏi, "Nếu tẩu không biết võ công, vậy làm sao tẩu làm trộm được?"
"Nhị thúc, ta thật sự chưa từng làm trộm!"
Cố Thâm suy nghĩ một chút, lại đánh giá ta một lượt, nói: "Cũng phải. Tẩu tử nhìn không giống hạng đạo chích trộm gà trộm chó."
Ta dở khóc dở cười, giải thích: "Ta chỉ là... vì một vài trải nghiệm trong quá khứ, đã từng đi qua hoàng cung, cũng từng thấy qua giang hồ."
Cố Thâm với vẻ mặt áy náy, nói: "Là lỗi của ta, đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Mong tẩu tử bỏ qua."
Cuối cùng cậu cũng tin ta không biết võ công.
Và ta phát hiện, Cố Thâm hình như là một thiên tài võ học?
Cậu lặp đi lặp lại việc luyện b.ắ.n tên, không lâu sau, một mũi tên đã b.ắ.n trúng một con dê cách xa trăm trượng.
Chân trước con dê trúng tên bị thương.
"Nhị thúc, mau đuổi theo, bắt sống!"
Cố Thâm nhanh chóng đuổi theo.
Cuối cùng, bắt được con dê bị thương.
Ta nhìn mặt trời, đã là giờ Thân.
"Nhị thúc, chúng ta trưa nay chưa ăn gì, đói lắm rồi, về thôi."
Ta xách con gà rừng cứ kêu "cúc cúc" mãi.
Cố Thâm dùng vỏ cây bện dây buộc chân con dê, rồi vác lên.
Hai bọn ta rầm rộ đi ngang qua gốc đa lớn.
Thế là, ngày hôm đó thôn Hạnh Hoa lại truyền đến tin mới:
"Ghê gớm quá! Cố Nhị Lang quả nhiên trở nên lợi hại rồi, thú săn đều trực tiếp bắt sống!"
---
Tỷ phu nói, trưởng thôn của thôn Đào Hoa tổ chức tiệc đầy tháng cho tôn tử.
Có thể đến đó bán dê.
Nếu bên đó không mua hoặc không đàm phán được giá tốt, thì đưa đến Lý Gia Câu.
Khi mặt trời lặn, Cố Viễn Chu kéo xe lừa về.
Cố Thâm tiến lên, mong đợi hỏi: "Ca, thế nào rồi?"
Ta cũng đi theo.
"Ba lượng, còn lại một nửa tiết dê và nội tạng dê là của chúng ta." Cố Viễn Chu đưa dây cương cho Cố Thâm, móc bạc trong túi ra.
Ta nhận lấy, vui vẻ rạo rực nói: "Lại là một ngày bội thu rồi!"
Cố Viễn Chu khẽ cười.
Hắn chia ra một bát từ chậu đựng nội tạng dê, bảo Cố Thâm mang sang nhà tỷ phu.
Tối, chúng ta ăn cơm chan canh nội tạng dê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-7.html.]
"Tẩu tử, ngon không ạ?"
Ta nói: "Có vị tươi ngon của dê mà lại khử được mùi tanh, ngon, ngon đến mức khiến người ta có cảm giác hạnh phúc."
"Cảm giác hạnh phúc?" Cố Thâm nghe vậy, có chút nghi hoặc nhíu mày, nhìn về phía Cố Viễn Chu, không kìm được hỏi, "Ca, huynh thấy sao?"
Cố Viễn Chu nhìn chằm chằm vào ta, gật đầu: "Ừm."
"Thật sao?" Cố Thâm vội vàng ăn hai miếng cơm, cẩn thận và nghiêm túc nếm thử.
Thế nhưng, mãi cho đến khi cậu ăn cơm xong, vẫn không tìm được đáp án.
Cậu nhìn ta, rồi lại nhìn Cố Viễn Chu, vẻ mặt đầy tiếc nuối và khó hiểu.
"Kỳ lạ thật... Sao ta lại không cảm nhận được cái cảm giác hạnh phúc mà hai người nói nhỉ?"
---
Ta để Cố Thâm ở nhà, chuyên tâm luyện tập thế đứng tấn và thuật b.ắ.n tên.
Ba ngày sau, ta cùng cậu vào núi.
"Nhị thúc, của đệ đây."
Ta từ trong ống tay áo lấy ra một bản vẽ.
"Đây là gì?" Cố Thâm vẻ mặt khó hiểu.
Đợi đến khi cậu cầm lấy xem rõ, đột nhiên kinh ngạc nói: "Tẩu tử! Đây là kiếm pháp sao?"
"Không sai, đệ lật ra sau mà xem."
"...Lại còn có cả tâm pháp!" Cố Thâm lật ra sau, dần dần trợn tròn hai mắt, toàn thân run rẩy.
"Đây là thật sao? Đây là thật đúng không!"
Cậu không phải là phát bệnh nặng gì, mà là do quá đỗi kích động và hưng phấn.
"Nhị thúc, đệ bình tĩnh, bình tĩnh!" Ta một tay ấn cậu xuống.
Cuối cùng cậu cũng trấn tĩnh lại.
Mỗi bước mỗi xa
"Tẩu tử, cái này, cái này từ đâu ra vậy?"
"Có một lần, ta có cơ duyên đi vào một mật thất cất giấu bảo vật, nơi đó cất giữ rất nhiều bí kíp võ công. Ta thấy chiêu thức võ công này vẽ khá đẹp, liền nhớ lại, nghĩ bụng lỡ sau này mình cũng học võ thì sao?"
Cố Thâm cười hỏi: "Vậy sao tẩu không học?"
"Ta thấy học võ quá vất vả, nên không học. Nhưng đệ thích. Hai ngày nay, ta đã theo trí nhớ mà vẽ lại. Mặc dù vẽ xấu hơn bản gốc, nhưng chiêu thức tuyệt đối chính xác."
Cố Thâm chợt hiểu ra: "Ta còn lạ sao hai ngày nay tẩu cứ ru rú trong phòng."
Ta nói: "Chút giấy mực còn lại của ca ca đệ đã bị ta hoang phí hết rồi, gia đình vốn đã nghèo nay còn thêm nghèo, họa vô đơn chí! Nhị thúc, đệ phải cố gắng luyện võ, kiếm tiền nuôi gia đình đấy!"
Cố Thâm trịnh trọng gật đầu: "Tẩu tử, ta nhất định sẽ không làm tẩu thất vọng."
Thật ra, đây là một bộ kiếm pháp nhập môn của Tống gia.
Người mới học võ càng học càng nhanh.
Nhưng, thiên phú của Cố Thâm vượt xa dự liệu của ta.
Bộ kiếm pháp này, ngay cả ta cũng phải mất bảy ngày mới học được.
Cố Thâm lại chỉ mất năm ngày.
Thế là, ta lại vẽ cho cậu một bộ quyền pháp.