Vô Địch

Chương 15: Ngoại truyện Cố Viễn Chu

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi ta cứu nàng, chỉ là không muốn bỏ mặc một sinh mạng.

Ai ngờ, nàng lại là một tiểu vô lại.

Nàng nói với Cố Thâm rằng, nàng là tẩu tử của đệ ấy, do ta nhặt về.

Tẩu tử?

Trước đây sao ta không thấy hai chữ này lại có thể... có thể hay đến thế?

Nàng thật sự đã dựa dẫm vào ta, một lòng muốn gả cho ta.

Được thôi, vậy ta sẽ cưới nàng!

Ai bảo nàng là cô nương đầu tiên chỉ cần nhìn ta thôi cũng đủ khiến ta bối rối, tim đập nhanh vậy chứ?

Chỉ hy vọng một ngày nào đó nàng sẽ không hối hận về quyết định này.

---

Ta thi đỗ Giải Nguyên.

Mọi người đều chúc mừng ta, chỉ riêng nàng là không vui.

Ta lại nhớ đến những võ công nàng đã dạy Cố Thâm.

Thật ra, ta luôn cảm thấy phu nhân xinh đẹp rạng rỡ của ta, trên người toát ra một vẻ thần bí, một vẻ tôn quý.

Nàng rốt cuộc là ai?

Chỉ là một nữ tử bình thường ở thôn quê ngoại ô kinh thành sao?

Thế nhưng, ta thật sự không thể hiểu nổi vì sao nàng lại buồn bã không vui?

Ta đã hỏi nàng, nếu nàng không muốn ta làm quan làm thần, ta sẽ không đi.

Tuy nhiên, nàng nói nàng cũng muốn được nhìn thấy Cố Viễn Chu bên ngoài chốn thôn dã.

Ta đã tin.

Nhưng, ta hối hận rồi.

Lời của Hoàng đế khiến ta ngày ngày sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ vì ta mà quay về chịu tội.

Ta mặc kệ nàng có phải là tội nhân hay không, ta chỉ biết nàng là thê tử yêu dấu nhất của ta, ta không muốn nàng chết.

Thế nhưng, nàng vẫn đến.

Không ai biết, khoảnh khắc nhìn thấy nàng trong cung, ta đã vui mừng đến nhường nào, lại đau lòng đến nhường nào.

Vui mừng vì, thê tử chưa từng nói một lời yêu ta lại vì ta mà đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-15-ngoai-truyen-co-vien-chu.html.]

Đau lòng vì, nàng rơi vào cái bẫy của Hoàng đế.

Là lỗi của ta, đã trở thành điểm yếu chí mạng của Vô Địch nàng.

Thà rằng... nàng chưa từng yêu ta!

---

Mọi chuyện kết thúc.

Bọn ta đã trở về.

Nàng nói, nàng rất thích cuộc sống điền viên.

Ta nói với nàng, ta không thích.

Nhưng, nếu có nàng ở bên, bất kể ở đâu, ta đều thích.

Mỗi bước mỗi xa

Nàng cười, niềm vui lan tỏa trên khóe mắt.

Sau này, Hoàng đế thành lập Quốc Thư Phủ.

Triệu ta nhậm chức Phủ Trưởng.

Ta biết Vô Địch đã thề, người Tống gia sẽ không bao giờ bán mạng cho Hoàng đế nữa.

Ta chính là nữ tế của Tống gia mà!

Ta không đi!

Tuy nhiên, Vô Địch nói: "Đi đi. Chàng dạy học, bồi dưỡng nhân tài cho đất nước, không phải bán mạng cho Hiên Viên Vực."

---

Nha hoàn đến thư phòng gọi ta đi dùng bữa trưa.

Trời hè nóng nực, bữa trưa được sắp xếp ở đình mát bên hồ.

Vô Địch đang ôm Tam cô nương hơn một tuổi của bọn ta cho ăn.

Đại cô nương và Nhị cô nương ngồi một bên, tự ăn cơm.

"Nương, Nhị thúc nói, ngày xưa lần đầu tiên nương gặp cha đã nói muốn gả cho cha. Vì sao vậy ạ?" Đại cô nương tò mò hỏi.

Vô Địch qua loa đáp: "Ta đột nhiên muốn lấy chồng, muốn thử một cuộc sống khác, ai ngờ, sau này lại động lòng thật."

Đại cô nương lại hỏi: "Thế... thế sao lại là cha ạ? Không thể là Nhị thúc, hay những nam nhân khác sao?"

Vô Địch ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với ta, người đang đi đến gần.

Nàng nhìn ta, khóe miệng cong lên, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa ngày hạ:

"Bởi vì, cha của con là người đẹp nhất đó."

Bạn cần đăng nhập để bình luận