Vô Địch

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong núi, Cố Thâm đặt bẫy xong, chặt cây làm cung tên.

Cậu nói: "Tẩu tử, tẩu tìm một chỗ mát mẻ mà nghỉ ngơi đi."

Sáng nay, Cố Thâm nói muốn đưa ta ra ngoài làm quen với xung quanh.

Ở nhà mấy ngày, ta cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.

Cố Viễn Chu dặn dò Cố Thâm, nói không được làm ta mệt.

Hai huynh đệ đều không trông mong gì vào việc ta yếu ớt có thể giúp được gì.

"Được, Nhị thúc."

Ta rất hợp tác chọn một chỗ để nghỉ ngơi.

Cố Thâm bận rộn xong thì đi săn bắn.

Hơn nửa ngày trôi qua, cậu mang về một con thỏ xám, vui mừng khôn xiết.

"Tẩu tử, tối nay làm thịt thỏ cho tẩu ăn, tài nấu nướng của ca ca ta..." Đột nhiên giọng cậu khựng lại, ngay sau đó giọng vút cao, "Tẩu tử, mấy con mồi này ở đâu ra vậy?"

Cố Thâm chạy đến dưới một cái cây lớn cách đó mười mấy bước, chỉ vào mấy con mồi trên mặt đất.

Ta chậm rãi trèo xuống cây, lắc đầu: "Ta đang ngủ, ta không biết. Chắc là... chúng bị điên rồi, tự đ.â.m đầu c.h.ế.t dưới gốc cây này!"

Cố Thâm trợn tròn mắt, khó có thể tin được.

Cậu đi đến từng con một kiểm tra.

Ba con gà rừng, hai con thỏ lớn béo mập, một con lợn rừng.

Không chảy máu, nhưng nằm im bất động.

"Vẫn còn ấm, mới c.h.ế.t không lâu."

Ta nói: "Chết trước mặt chúng ta, thì là của chúng ta!"

Cố Thâm suy nghĩ lại, cũng vui vẻ nói: "Đúng vậy, là của chúng ta, đều mang về hết!"

Ta nói: "Ta giúp đệ..."

"Không cần đâu, tẩu tử không làm được mấy việc nặng nhọc này đâu." Cố Thâm vội vàng ngăn ta lại, sợ ta sẽ mệt.

Cậu đi vót tre đan sọt, chặt cây làm đòn gánh.

Cuối cùng, cậu chia con mồi cho vào sọt trúc, gánh về.

Con đường về nhà nhất định phải đi qua gốc đa lớn náo nhiệt nhất thôn.

Thế là, chiều tối hôm đó, thôn Hạnh Hoa lại truyền đến tin tức kinh ngạc nhất:

Mỗi bước mỗi xa

"Ghê thật! Cố Nhị Lang hôm nay lợi hại quá, vậy mà săn mồi được cả hai gánh lớn!"

---

Thôn Lý Gia Câu ngay bên cạnh có một hộ chuyên thu mua thú săn.

Cố Viễn Chu mượn xe lừa của tỷ phu, cùng Cố Thâm đi bán thú săn.

"Thuận lợi không?" Ta ra cổng đón bọn họ.

"Đương nhiên rồi, với cái miệng khéo léo của ca ca ta..." Cố Thâm vui vẻ đến mức khóe miệng nhếch lên.

Cố Viễn Chu liếc cậu một cái, ra hiệu cậu đi vào trước.

"Tẩu tử, để ca ca của ta tự mình báo cáo với tẩu đi!"

Ta cười, nhìn về phía Cố Viễn Chu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-4.html.]

Đôi mắt hắn thăm thẳm, giữa hàng lông mày ánh lên vẻ dịu dàng: "Vui vẻ đến vậy sao?"

Ta nhìn hắn, tủm tỉm cười nói: "Sao mà không vui được chứ? Hôm nay Nhị thúc săn được con mồi, chúng ta kiếm được tiền, tối còn có thịt ăn nữa!"

Cố Viễn Chu khẽ cong khóe môi: "Nàng cũng dễ thỏa mãn thật."

"Buồn cũng một ngày, vui cũng một ngày, vậy ta cứ vui vẻ mà sống thôi."

"Cố Thâm nói, thu hoạch hôm nay đều là nhờ phúc khí của nàng, nói nàng phúc khí đầy mình, đây là may mắn nàng mang lại."

"Thật sao?"

Phúc khí đầy mình ư?

Thế nhưng, ta rõ ràng chỉ là một tai tinh...

"Tối nay làm thịt thỏ cho nàng ăn." Cố Viễn Chu nắm tay ta.

Hắn trông gầy gò, nhưng lòng bàn tay lại rộng rãi và ấm áp đến thế.

---

Thôn Hạnh Hoa tựa núi kề sông.

Mỗi nhà đều đào một giếng nước trong sân.

Hai huynh đệ Cố gia một người múc nước làm thịt thỏ, một người nấu ăn trong bếp.

"Cố Viễn Chu." Ta đi đến cửa bếp.

"Ừ?"

Cố Viễn Chu đang nhóm lửa, không quay đầu lại.

Ta nói: "Xin lỗi."

"Gì cơ?"

Động tác thêm củi của hắn khựng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn ta.

Ta xấu hổ nói: "Hai người không ở nhà, ta ngay cả cơm cũng không biết nấu."

Cố Viễn Chu khẽ nhướng mày: "Rồi sao nữa?"

"Chàng cưới ta, hình như ta chẳng có tác dụng gì, chàng có thất vọng lắm không?"

"Cái đó thì không." Giọng điệu của hắn bình thản nói, "Trước khi thành thân, chẳng phải nàng đã nói rồi sao? Nàng phụ trách xinh đẹp như hoa, ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình."

"Ha? Nói cũng phải ha." Ta bật cười.

Cái này gọi là gì nhỉ?

Một người dám nói, một người dám tin sao?

"Chỉ cần nàng không chê ta khiến để nàng ăn uống đạm bạc, cuộc sống nghèo khó thiếu thốn. Còn nữa..."

Cố Viễn Chu nghiêm mặt nói: "Bất kể trước đây đã xảy ra chuyện gì, nàng đã trải qua những gì... nhưng bây giờ nàng đã có phu quân, có người nhà mới, đừng bao giờ có ý định tìm cái c.h.ế.t nữa."

Hắn nói: "Sống, sống cho tốt. Đây cũng nên là điều mà người nhà nàng mong muốn."

"Ừm."

Ta đứng đã lâu.

Ánh tà dương cuối cùng buông xuống, hoàng hôn phản chiếu bóng dáng thiếu niên trong bếp.

Hắn lúc thì ngồi xổm thêm củi, lúc thì đứng dậy xào nấu.

Bóng lưng bận rộn một cách nghiêm túc, tăng thêm một vẻ ấm áp và an lành của cuộc sống đời thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận