Vô Địch

Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Thâm vừa luyện võ vừa đi săn không hề chậm trễ.

Hơn một tháng sau, Cố gia vốn nghèo xơ xác đã tích góp được khoản tiền lớn mười lạng bạc!

Ngày hôm đó, Cố Thâm bắt sống được một con hươu.

Ta trêu chọc: "Nhị thúc, võ công của đệ tiến bộ vượt bậc, chẳng bao lâu nữa, là có thể tích đủ tiền để cưới vợ rồi!"

Cố Thâm cười gãi đầu, sau đó, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tẩu tử, ta còn nhỏ tuổi, chuyện này không vội. Nếu trong nhà tích góp được tiền, vậy ta muốn ca ca ta vào thư viện để học. Tương lai, mong huynh ấy có thể đỗ cao, thực hiện hoài bão cuộc đời của huynh ấy."

"Hoài bão cuộc đời của Cố Viễn Chu?"

Đêm đó, ta hỏi Cố Viễn Chu về hoài bão cuộc đời của hắn.

Hắn muốn trở thành rường cột quốc gia, tạo phúc cho dân chúng.

Hắn muốn vang danh thiên hạ, lưu danh sử sách.

Cố Viễn Chu tính tình nhàn nhạt như cúc, như tháng năm an lành, không tranh giành danh lợi, nhưng lại có chí lớn.

Thì ra, hắn sẽ không ở lại vùng thôn dã này bên ta cả đời... "Vô Địch, nàng sao vậy?"

Mỗi bước mỗi xa

Ta hoàn hồn, lắc đầu, cười nói: "Ta tin chàng, cuối cùng sẽ có ngày, đạt được ước nguyện."

Hắn nhìn ta, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, hắn không hỏi gì cả.

---

Ngày hôm sau, giờ Mão ba khắc.

Bọn ta chuẩn bị đưa con hươu lên trấn để bán.

Địa phương lớn hơn, dễ bán được giá tốt hơn.

Cố Hương bảo ta đi cùng Cố Viễn Chu.

"Vô Địch vẫn cứ mặc hai bộ quần áo cũ của ta. Trước đây nhà mình không có tiền, nhưng giờ đã dư dả hơn nhiều. Đệ dẫn Vô Địch đi mua mấy bộ quần áo, để qua mùa đông."

"A tỷ không nói, ta cũng sẽ đưa nàng ấy đi mà."

Con hươu toàn thân đều là bảo vật, quả nhiên bán được giá cao ngất ngưởng mười ba lượng.

Cố Viễn Chu còn mang theo ba bức tranh.

Chưởng quầy phòng tranh nhìn thấy tranh, một vẻ mặt kinh diễm.

Thế nhưng, ông ta viện cớ Cố Viễn Chu chỉ có danh tiếng tú tài, ra sức ép giá.

"Mười lượng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-8.html.]

Ta hỏi: "Một bức mười lượng sao?"

Chưởng quầy lắc đầu, nói: "Tổng cộng là mười lượng."

"Tổng cộng mười lượng?" Ta tức giận giật lại tranh.

Tính cả bút mực giấy của một bức tranh, chi phí là một lượng hai ba đồng.

Mà bức tranh này lại là tác phẩm thượng thừa.

Ba bức tranh chỉ bán được mười lượng, sỉ nhục ai vậy chứ?

"Không bán nữa, chúng ta không bán nữa." Ta kéo Cố Viễn Chu định rời đi.

"Khoan đã, phu nhân, mọi việc đều có thể thương lượng. Vả lại, mua bán mặc cả, điều này chẳng phải rất hợp lý sao?" Chưởng quầy vội vàng ngăn bọn ta lại.

Ta nhìn ông ta, ngữ khí kiên quyết nói: "Một giá duy nhất, ba bức tranh năm mươi lượng!"

Chưởng quầy lập tức trợn tròn mắt.

"Cái này... cái này cao quá! Phu nhân, tác phẩm của tướng công ngươi dù không tồi, nhưng hắn chỉ là một tú tài, tranh của hắn thực sự không thể bán được giá cao như vậy đâu!"

Cố Viễn Chu cũng ngạc nhiên lấy làm lạ mà nhìn ta.

Chắc là cảm thấy ta "hét giá trên trời".

Ta vỗ vỗ tay hắn, ra hiệu hắn đừng hoảng, để ta lo!

"Chưởng quầy, nhìn ông là biết người trong nghề rồi." Ta khen một câu, sau đó chuyển giọng, nói, "Cho nên, ông nhất định đã từng thấy tác phẩm của họa sư đệ nhất đương triều Nhạc Dần rồi chứ? Với hỏa nhãn kim tinh của ông, không khó để nhận ra tác phẩm của tướng công nhà ta có vài phần phong cách của Nhạc đại sư, nhưng lại khác biệt."

"Phải phải. Thế nhưng, người ta là họa sư đệ nhất đương triều mà..."

"Không sai. Cho nên Nhạc đại sư một bức tranh thấp nhất cũng trăm lượng, một bức tranh của tướng công nhà ta mới mười mấy lượng! Nếu tướng công nhà ta có địa vị của Nhạc đại sư, liệu giá có chỉ như vậy hay không?"

Nghệ thuật nói về tâm cảnh.

Tâm cảnh dựa vào trải nghiệm.

Nhạc Dần xuất thân cao quý, ông ta nếm sơn hào hải vị, vàng son rực rỡ.

Cố Viễn Chu xuất thân bần hàn, hắn nếm thức ăn đạm bạc, mộc mạc đơn sơ.

Tác phẩm của hai người, chỗ tinh xảo hình thức giống nhau, nhưng cái hồn lại khác.

"Cái này..." Chưởng quầy nhất thời không thể phản bác.

Khi ông ta còn đang do dự, ta đã kéo Cố Viễn Chu đi ra ngoài.

"Tướng công, mặc dù nhà chúng ta nghèo, nhưng ngày tháng khổ sở chịu đựng một chút rồi sẽ qua. Sau này, đợi chàng đỗ cao, làm quan, có danh tiếng, những bức tranh này biết đâu có thể tăng giá gấp mấy lần..."

"Phu nhân, xin dừng bước!"

Cuối cùng, ba bức tranh đã lấy giá năm mươi lượng, thành giao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận