Vô Địch
Chương 1
Trời xuân lạnh cắt da cắt thịt, ta ngâm mình trong nước cả một đêm, vậy mà lại không chết.
Thế nhưng, khi tỉnh lại, ta đã lạnh cóng tê dại, nằm bò bên bờ nước, mê man nhắm mắt lại.
"Cô nương? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."
Không biết đã qua bao lâu, mơ hồ ta cảm thấy mình bị vùi lấp.
Lại có người nhặt xác thay cho ta sao?
"Cảm ơn..."
Ân nghĩa bọc chiếu, kiếp sau xin báo đáp.
"Trong nước lạnh lẽo, ta đưa ngươi lên bờ trước, dùng đất vùi lại cho ngươi, tạm thời ngăn cản chút hàn khí. Ngươi yên tâm, nhị đệ ta đã về nhà lấy quần áo rồi."
Một giọng nói trong trẻo, êm tai truyền đến.
Ta nhíu mày, từ từ mở mắt.
Thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt ta.
Dáng người hắn gầy gò, mặc quần áo vải thô, búi tóc bằng trâm gỗ, tướng mạo tuấn tú.
Hắn muốn sưởi ấm cho ta, lòng bàn tay ấm áp dán vào hai má lạnh lẽo của ta.
"Ngươi... muốn cứu ta ư?" Ta khó nhọc cất lời.
"Chứ sao nữa?" Thiếu niên vốc một nắm đất vùi luôn cả phần cổ ta đang lộ ra, nói, "Con người ai cũng cầu sống, nào có đạo lý đi cầu c.h.ế.t chứ?"
Ta hỏi: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Hắn lắc đầu: "Không biết."
Ta cười thê lương: "Trên đời này, những người ta quan tâm đều đã c.h.ế.t hết rồi."
Hắn nhìn chòng chọc vào ta, lông mày kiếm khẽ nhíu: "Vậy nên ngươi cũng muốn c.h.ế.t sao?"
Ta lắc đầu: "Cũng không phải. Nhưng sống hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa."
"Có lẽ trên đời này không còn người ngươi quan tâm, nhưng vẫn còn người quan tâm đến ngươi."
Người quan tâm ta?
"Ai?"
"Ta." Hắn chỉ vào mình, rồi nhìn ta, giọng điệu chân thành, "Ta hy vọng ngươi sống."
Ta nhìn hắn, im lặng một lát.
"Sống."
"Để trải qua một cuộc đời khác mà ngươi chưa từng nếm trải."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-1.html.]
"Công tử, có phải ngươi đã nhìn thấy hết của ta rồi không?" Ta đột nhiên hỏi.
"Hả?" Chủ đề đột ngột chuyển hướng, thiếu niên sững sờ.
Mỗi bước mỗi xa
Trên gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên chút ửng hồng.
Ta khẽ thở dài: "Aiz, xem ra ngươi thật sự đã nhìn thấy hết của ta rồi!"
"Cô nương, áo trắng của người ngươi đều ướt đẫm, ta ôm ngươi lên bờ, khó tránh khỏi..."
"Ngươi chỉ cần nói, có phải ngươi đã nhìn thấy hết của ta rồi hay không?"
Thiếu niên nghe vậy, vẻ mặt dở khóc dở cười, nói: "Cô nương, ngươi phải nói lý lẽ chứ, dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy."
"Đúng, ân nhân. Chỉ là trên người tiểu nữ tử không có gì quý giá, không có gì để báo đáp, chỉ có thể... lấy thân báo đáp."
"Cô nương, ta không có ý muốn ngươi báo đáp ta..."
Ta nhắm mắt lại, vẻ mặt như không muốn sống nữa: "Nếu đã vậy, xin công tử hãy rời đi! Nơi đây non xanh nước biếc, ta c.h.ế.t ở đây cũng rất tốt."
"Cô nương..."
Hắn bất lực khẽ cười một tiếng, hỏi: "Ngươi thuộc loại cao dán da chó sao?"
Ta nghiêm túc gật đầu: "Ừm."
Còn là loại cao dán da chó biết chọn người để dính nữa chứ.
---
"Ta tên Cố Viễn Chu, chữ 'Chu' trong 'nhất diệp phiêu chu'. Đây là nhị đệ của ta, Cố Thâm, chữ 'Thâm' trong 'thâm sâu'."
Ta mặc bộ quần áo cũ Cố Thâm mang đến, nằm sấp trên lưng Cố Viễn Chu.
Hắn gầy gò mảnh khảnh.
Ta nằm trên lưng hắn, có chút lo lắng sẽ đè sập hắn.
Nhưng hắn lại bước đi vững vàng, sức lực lớn hơn nhiều so với ta nghĩ.
"Cô nương, xưng hô với ngươi thế nào?"
"Tống Vũ Đệ." Ta bị nhiễm lạnh, giọng khàn đặc, mơ hồ.
Không biết liệu bọn hắn có từng nghe qua tên ta không?
"Vô Địch?" Cố Thâm ở bên cạnh kinh ngạc hỏi, "Là Vô Địch trong 'thiên hạ vô địch' sao?"
Ta ngước mắt, nhìn cậu một cái.
Cố Thâm vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ta đoán bừa..."
Ta lại cười nói: "Ngươi nói đúng. Chính là Vô Địch trong 'thiên hạ vô địch'!"
"Thật sao? Tên của ngươi ngông cuồng ghê!" Cố Thâm cười lớn.