Ngày hôm sau.
Ta lại cùng Cố Thâm vào núi.
Bận rộn nửa ngày, cậu đuổi được một con gà rừng.
Thấy cậu có vẻ hơi thất vọng, ta an ủi: "Nhị thúc, đệ bắt được gà rừng sống, còn hơn săn được ba con chết. Cứ nhốt nó lại nuôi, để nó mỗi ngày đẻ trứng, chúng ta còn có thể ăn trứng gà."
Cố Thâm mở bình nước uống.
Một lúc lâu sau, cậu hỏi: "Tẩu tử, có phải tẩu nghĩ ta sợ thôn dân sẽ so sánh ta với ngày hôm qua không? Sợ bọn họ lạnh nhạt châm chọc?"
Mắt ta khẽ trầm xuống, không nói gì.
Cố Thâm lắc đầu: "Không phải vậy. Thú săn hôm qua, có người hỏi, ta đã nói thật là ta gặp may, gặp được thú chết. Ta thất vọng chỉ vì ta muốn cố gắng, muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng lại vẫn rất ngốc..."
Ta nói: "Đệ không ngốc. Với một thiếu niên mười hai tuổi như đệ, tâm địa của đệ lương thiện, đầu óc minh mẫn, tay chân nhanh nhẹn, chịu khó chịu khổ, đệ không hề ngốc chút nào."
Cố Thâm nghe vậy, có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Thế nhưng..."
"Thế nhưng ngươi chưa gặp được một người sư phụ tốt, dạy ngươi học võ."
Lý sư phụ mà cậu từng nhắc đến, chỉ là một người du thủ du thực đầu thôn, sau này mở tiệm mộc.
Cố Thâm đi làm học việc cho ông ta, là muốn học võ với ông ta.
Nhưng lại phát hiện Lý sư phụ chỉ lừa gạt cậu làm công không.
Ta đã hỏi Cố Hương.
Cố Thâm khẽ thở dài: "Tẩu tử, thật xin lỗi."
"Vì cái gì?"
Cậu nói, vì cậu đã nói cậu có thể săn bắn, ca ca cậu có thể bán tranh chữ. Hứa hẹn sẽ không để ta đói, thế nhưng, những ngày sau này có thể vẫn rất nghèo khổ.
"Vậy thì không cần nói xin lỗi. Bởi vì đệ quả thật biết săn bắn, ca ca của đệ quả thật cũng là tài tử."
Những bức họa trong phòng Cố Viễn Chu ta đã thấy.
Mặc dù so với họa sư đệ nhất đương triều Nhạc Dần còn kém vài phần sâu sắc, nhưng nếu rèn luyện thêm, tương lai có được thân phận nâng đỡ, có thể vang danh.
Ta nói: "Sẽ có một ngày, ca ca của đệ sẽ vang danh thiên hạ, đệ cũng sẽ trở thành cao thủ."
Không hoàn toàn là an ủi cậu.
Ta là người luyện võ.
Người luyện võ ngoài khả năng lĩnh ngộ, còn phải xem gân cốt.
Cố Thâm quả thực rất thích hợp để luyện võ.
"Thật sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-6.html.]
Mắt Cố Thâm lập tức sáng lên.
Ta gật đầu.
"Cuộc đời chính là như vậy, vén màn mây mù, cuối cùng sẽ thấy cầu vồng."
---
Cố Thâm tiếp tục đi săn, lùng sục khắp núi.
Cậu dường như lại nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy hy vọng.
Ta hỏi cậu: "Nếu hôm nay đệ chỉ bắt được một con gà rừng, mọi người chế giễu ngươi, vậy đệ sẽ làm gì?"
Cậu cười rạng rỡ, sảng khoái và thẳng thắn: "Vậy thì ta sẽ nói với bọn họ một lần nữa, hôm qua thật sự là chúng ta may mắn. Muốn không bị chế giễu, chỉ có cách nỗ lực mạnh mẽ. Tẩu tử, tẩu nói đúng. Cho nên, ta tin tưởng bản thân, tiếp tục cố gắng, ta nhất định sẽ trở thành cao thủ."
Ta khuyến khích: "Không tồi. Không kiêu ngạo không tự ti, không ương ngạnh không vội vàng, đệ nhất định có thể thành công."
Cho cá không bằng dạy cách bắt cá.
Ta sẽ không dùng cách hôm qua để giúp cậu nữa.
Khi cậu đang b.ắ.n tên, ta đi tới, nói: "Nhị thúc, ta rảnh rỗi không có gì làm, hay là đệ dạy ta b.ắ.n tên đi?"
Cố Thâm không nghĩ ngợi gì liền đồng ý: "Được thôi."
Cậu đứng tấn, kéo cung b.ắ.n tên.
Tuy nhiên, thế đứng tấn của cậu không đúng, lực sử dụng không vững, b.ắ.n không chính xác.
Ta bước lên trước một bước, là một dáng vẻ khác.
Mỗi bước mỗi xa
Cậu nhìn ta một cái, nói: "Tẩu tử, tẩu phải giống như ta thế này."
Ta lại cố chấp lắc đầu: "Trước đây ta đi ngang qua một sơn trang, thấy một vị đại hiệp cứ thế này mà đứng tấn b.ắ.n tên. Ta còn nghe ông ấy dạy đồ đệ, nói rằng làm như vậy có thể phát lực vững vàng, không dễ bị hụt hơi."
"Thật sao?" Cố Thâm có chút nghi ngờ.
Ta nói: "Đúng rồi, Nhị thúc so với ta, dù sao cũng nên tốt hơn. Hay là đệ thử xem, có đúng như vị đại hiệp đó nói không?"
"Cũng được." Cố Thâm lập tức làm theo ta.
Ta ở một bên chỉ dẫn cho cậu.
"Nhị thúc, ta nhớ chân của ông ấy phải đưa về phía trước thêm một chút..."
Ngoài ra, ta còn "dạy" thêm các kỹ xảo b.ắ.n tên.
Cố Thâm phát hiện, mọi thứ đều đúng như lời ta nói.
Cậu không khỏi đánh giá ta, hỏi: "Tẩu tử, không phải là tẩu biết võ công đấy chứ?"
"Ế? Làm sao có thể chứ? Ta hoàn toàn dựa vào trí nhớ tốt thôi!" Ta kiên quyết phủ nhận.