Trảm Tiên

Chương 9

Hắn ban ơn tùy ý khen ngợi vài câu, bàn tay trắng nõn như ngọc đưa ra trước mặt ta.

Thôi Phục Linh đứng bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, đôi mắt hạnh tròn xoe không giấu được tia mong đợi.

Ta nhếch mép cười, xoay người lấy ra một bọc hành lý:

"Ý ta là, được, ta rời khỏi tông môn."

"Ngươi!"

Một tiếng vang giòn giã, chiếc bàn đá đã bị Dạ Quân Hoa ấn nứt.

Không đợi bọn họ gây khó dễ, ta đã tự mình rời đi.

Khi lướt qua, ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn rõ mưu kế trong mắt hai người.

Với tính cách của bọn họ, tuyệt đối sẽ không để ta dễ dàng thoát thân.

Mà ta, căn bản cũng không định rời đi.

Nhưng kịch hay phải diễn cho trọn vẹn, mới có người tin, không phải sao?

23

Đúng như ta dự đoán, khi đi tới đại trận của tông môn, trưởng lão giữ trận đã ngăn ta lại.

Ông ta nói thẳng giờ lành đã tới, sơn môn đã đóng, bảo ta ngày mai hẵng đi.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, quay trở lại.

Dạ Quân Hoa quả nhiên đã giăng bẫy ta.

Đêm yên tĩnh này, ta ngủ rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, khi thức dậy ta phát hiện túi trữ vật của mình đã bị động tay động chân.

Trong góc phòng còn vương lại tàn tro của bùa chú.

Ta lập tức nhớ tới Tam sư huynh chính trực không a dua, giỏi phù chú của Thôi Phục Linh.

Kiểm tra sơ qua, Hỏa Phượng Hoàng được cất giữ cẩn thận đã biến mất một cách kỳ lạ.

Thì ra bọn họ đã tính kế như vậy.

Đúng lúc này, ngoài viện có một đám người hùng hổ xông vào.

Là người của Chấp Pháp Đường.

Ta khoanh tay đứng thẳng, nhìn chằm chằm đệ tử thân truyền đi theo sau Tam trưởng lão.

Chỉ thấy trong mắt người đàn ông vốn chính trực không a dua kia không còn sự trong sáng mà thay vào đó là vài phần hổ thẹn.

Thảo nào dám để lại dấu vết, hóa ra là có chỗ dựa.

Dù ta có tra ra là hắn động tay động chân, cũng không làm gì được hắn.

"Bạch Chỉ, ngươi đã bị trục xuất khỏi tông môn, lập tức rời đi."

"Được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận