Trảm Tiên
Chương 11
Sắp xếp ổn thỏa cho mấy lão già xong, ta lại về phòng bố trí pháp trận, tiến vào Giới Tử Không Gian.
Linh khí trong Giới Tử Không Gian dồi dào gấp mười lần bên ngoài, là nơi tu luyện cực tốt.
Ba năm nay, ta đã từ Kim Đan Đại Viên Mãn đột phá Hóa Thần, lại tu luyện tới Đại Thừa sơ kỳ.
Tốc độ nhanh chóng, khiến tàn hồn trong ngọc bội cũng phải tặc lưỡi kinh ngạc:
“Tiểu nha đầu, ở Cửu Châu người có tu vi Đại Thừa không quá trăm, đa số đều là lão già tu luyện mấy trăm mấy ngàn năm, ngươi chỉ mới mười tám tuổi đã có thể gia nhập hàng ngũ này, xem ra Cửu Châu này không chứa nổi ngươi rồi!”
“Đa tạ tiền bối khen ngợi.”
Ngày mai chính là đại bí tông môn, cũng là lúc ta gặp lại Thôi Phục Linh.
Thôi Phục Linh đó bây giờ chỉ là Kim Đan trung kỳ, không đáng nhắc tới.
Nhưng sau lưng ả còn có Dạ Quân Hoa, Đại Thừa Đại Viên Mãn.
Muốn một lần g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, thậm chí diệt cả Linh Kiếm Tông, tu vi của ta còn xa mới đủ.
Trong truyện, ở đại bí, Thôi Phục Linh chỉ dựa vào một mình mà đơn đấu với các tuấn kiệt trẻ tuổi của các tông môn.
Nhờ vậy mà danh tiếng vang dội, nhất thời không ai sánh kịp.
Quan trọng nhất là, nàng ta đoạt được vị trí đứng đầu đại bí, nhận được mật lệnh tiến vào Trung Châu Bảo Khố.
Trong bảo khố, nàng ta được thượng cổ thần thú nhận chủ, từ đó mở ra con đường phi thăng thuận lợi.
Theo tiền bối nói, bí bảo trong bảo khố kia lai lịch không rõ.
Nếu có thể tìm được cơ duyên đột phá tới Đại Thừa trung kỳ, thậm chí Đại Thừa Đại Viên Mãn, vậy thì phần thắng khi ta g.i.ế.c Dạ Quân Hoa sẽ cao hơn mấy phần.
Xem ra, đại bí tông môn lần này, ta thắng chắc rồi!
Còn Linh Kiếm Tông kia, nợ ta cũng nên trả rồi.
27
“Trận đầu tiên của đại bí, Linh Kiếm Tông Thôi Phục Linh đấu với... Quy Nguyên Tông Tạ Chỉ!”
Trưởng lão chủ trì cầm tiên quyển tuyên bố nhưng khi đọc đến tên ta lại khựng lại một lát.
Lời lão vừa dứt, hội trường vốn đang náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh lại.
“Tông chủ tiền nhiệm của Quy Nguyên Tông tên là Tạ Lan, Tạ Chỉ này lẽ nào là…”
“Không thể nào, năm đó Tạ Lan bị Linh Kiếm Tông vây công, thê nữ đều đã bỏ mạng, sao có thể còn con mồ côi?”
Mọi người dưới đài bàn tán xôn xao, sắc mặt khác nhau.
Thôi Phục Linh cầm kiếm đứng thẳng, nhíu mày chặt.
Ba năm không gặp, nàng ta càng thêm xinh đẹp, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều tràn đầy phong tình.