Trảm Tiên
Chương 4
10
Lần trước bị phạt cấm túc, ta chỉ bị thương ngoài da.
Nhưng hôm nay ăn một chưởng kia, lục phủ ngũ tạng của ta vỡ nát, gân cốt toàn thân đứt gãy.
Nếu không phải từ nhỏ ta đã nếm đủ loại thảo dược, có dược lực hộ thân, e rằng xác c.h.ế.t đã lạnh ngắt.
Xung quanh tối đen như mực, ta chậm rãi dựa vào góc phòng cấm túc.
Mặc cho m.á.u tươi từng ngụm từng ngụm trào ra khỏi miệng.
Nhớ tới người nhà đã chết, ta cẩn thận lấy miếng ngọc bội trước cổ ra.
Thực ra ta và Bạch gia không có quan hệ m.á.u mủ.
Cha nuôi nói, miếng ngọc bội này có từ khi nhận nuôi ta, bất kể ai cũng không thể lấy nó xuống.
Chắc chắn là vật gì đó có thể bảo vệ tính mạng.
Nhưng hôm nay ta sắp c.h.ế.t rồi, có vẻ như nó chẳng có tác dụng gì.
Ta ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối rồi ngất đi.
Vết m.á.u chảy từ khóe miệng từ từ nhỏ giọt xuống ngọc bội, thấm vào trong.
11
"Tiểu nha đầu, tỉnh lại đi."
Không biết đã hôn mê bao lâu, mơ hồ bên tai như có tiếng người không ngừng gọi.
Ta cố gắng mở mắt, không khỏi giật mình bởi bóng đen trước mắt.
Nhìn không giống người, ngược lại giống một luồng tàn hồn.
"Ngươi đừng sợ ta, hồn phách này của ta bám vào miếng ngọc bội của ngươi. Giờ ngọc bội nhỏ m.á.u nhận chủ, ngươi đã có được truyền thừa bên trong."
Đó là một giọng nam trong trẻo, nghe có vẻ khoảng trung niên.
Hắn nói chuyện rất có khí lực, vô cùng hòa nhã.
"Truyền thừa của ai?"
Ta gan dạ nắm chặt miếng ngọc bội, bên trên dính đầy m.á.u của ta.