Trảm Tiên
Chương 12
Trưởng lão của một tông môn nào đó ngồi trên ghế phán quyết không đành lòng nhìn tiếp, vừa định ra tay thì bị ngăn lại.
Người ngăn cản lão chính là Tam trưởng lão của Chấp Pháp Đường Linh Kiếm Tông.
Tam trưởng lão còn muốn thừa cơ châm chọc mấy câu, lại phát hiện mọi người đều lộ ra vẻ mặt khác thường nhìn về phía lôi đài.
Kết quả vừa quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt suýt chút nữa khiến mắt lão nứt ra.
Chỉ thấy Hỏa Phượng Hoàng vốn hung hăng nhưng khi đụng phải ta lại tan biến trong nháy mắt.
Chút linh lực Kim Đan kỳ cỏn con, không đáng nhắc tới.
Ta nhẹ nhàng thu tay lại, nhướng mày với Thôi Phục Linh đang ngây người ở đằng kia:
“Đến ta rồi.”
Trong đầu Thôi Phục Linh trống rỗng, còn chưa hoàn hồn thì cơ thể đã như diều đứt dây bị ném ra ngoài.
Một chưởng này, là cái giá phải trả cho việc nàng ta vu oan cho ta, ép nàng ta quỳ xuống năm đó.
Ta cầm thanh kiếm lạnh lẽo, đ.â.m mạnh vào đan điền của nàng ta dưới tiếng kêu kinh ngạc của mọi người.
Đan điền chính là nơi mệnh mạch của tu sĩ.
"Phục Linh sư muội!”
“Phục Linh!”
Các đệ tử Linh Kiếm Tông vây xem đều hoảng loạn.
Nhất là mấy tên thiên kiêu chi tử kia, sao có thể nhẫn tâm nhìn nữ tử mình để trong lòng bị thương.
Nhưng lôi đài có pháp trận giam cầm, không ai có thể tới gần.
Ta nở nụ cười thật tươi, nhìn từ trên cao xuống Thôi Phục Linh đang co rúm lại:
“Sao thế? Chỉ bị đ.â.m một kiếm thôi đã đau thành thế này, vậy người nhà của ta bị ngươi thiêu sống đáng thương biết bao?”
“Ta... ta sai rồi... ngươi tha cho ta…”
Thôi Phục Linh ôm vết thương cầu xin, mặt tái nhợt.
Mũi kiếm lạnh lẽo kia chống lên đan nguyên của nàng ta, chỉ cần dùng sức tiến thêm một tấc nữa là sẽ vỡ nát.
Nếu Kim Đan vỡ nát, tu vi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
“Sai rồi? Ngươi sai ở đâu?”
Ta nâng chân giẫm lên vai nàng ta, lại mỉm cười từ từ cúi người.
Ở khoảng cách rất gần, cuối cùng cũng nhìn rõ sự cao ngạo và oán độc trong đôi mắt linh động kia.
Vẫn giả dối đến cực điểm như trước.
29
“Đủ rồi! Bạch Chỉ ngươi dừng tay ngay! Nếu ngươi dám làm tổn thương đệ tử Linh Kiếm Tông ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Trên đài phán quyết, Tam trưởng lão luôn luôn bênh vực người mình mặt mày tái mét, đập bàn đứng dậy.
Tam trưởng lão này tự xưng là công bằng chính trực, cũng chỉ có thế mà thôi.
“Trưởng lão, không phải vừa nãy ngươi nói trên lôi đài, sống c.h.ế.t không hỏi sao? Sao ta c.h.ế.t được, còn Thôi Phục Linh thì không thể chết?”
Ta biết rõ còn cố hỏi, dùng giọng nói dịu dàng vạch trần bộ mặt hai mang của lão.