Trảm Tiên

Chương 19: FULL

42

Đột nhiên, cơn giận dữ khổng lồ bùng lên từ đáy lòng ta.

Linh mạch trong đan điền bắt đầu đứt từng khúc, ngưỡng cửa phi thăng kia, đã phá rồi!

Trong đám mây đen dày đặc, thiên lôi cuồn cuộn đan xen.

"Ầm!"

Lôi long rơi xuống, nện lên đỉnh đầu, nhấn chìm ta.

Cảm giác xé rách dữ dội lan tràn từ da thịt, tiếng xương cốt đứt gãy không ngừng vang lên.

Ý thức ta dần mơ hồ nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, mặc cho mồ hôi làm nhòe đi hai mắt.

Sau tám mươi đạo thiên lôi, ta mình đầy m.á.u thịt, linh mạch đứt đoạn, đã là nỏ mạnh hết đà.

Mắt thấy đạo thiên lôi cuối cùng hung mãnh dị thường sắp giáng xuống, ta chậm rãi nhắm mắt lại.

Bọn Thôi Phục Linh đang thoi thóp ở phía dưới đều ném tới ánh mắt khoái ý.

Chỉ hận không thể đợi ta ngã xuống liền đem t.h.i t.h.ể ta ra băm thành ngàn mảnh để giải mối hận trong lòng.

Ta cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, nhìn mấy gương mặt dữ tợn kia.

Không thể chết... ta đại thù còn chưa báo, không thể chết!

"Chủ nhân!"

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong ngọc bội lại lóe lên một bóng hình màu đỏ.

Hỏa Kỳ Lân hiện ra nguyên hình, lấy thân mình đỡ cho ta đạo thiên lôi thứ tám mươi mốt.

Nhưng trong khoảnh khắc, nó liền đổ ập xuống.

Đôi mắt linh động kia chậm rãi nhắm lại, toàn thân lông tóc cháy đen.

Mây sấm trên trời tan đi, linh mạch đứt gãy trong cơ thể ta lại nhanh chóng tái tạo.

Nội lực dồi dào tràn ngập đan điền, thần thức một niệm ngàn dặm.

Ta vẫn ngây người giữa không trung, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh tro tàn.

"Bạch Chỉ, ta sai rồi, ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta một mạng!"

Dưới đất truyền đến tiếng cầu xin thảm thiết, khiến người ta cảm thấy có chút ồn ào.

Trong ánh mắt kinh hãi của Thôi Phục Linh, Dạ Quân Hoa, mấy vị thiên chi kiêu tử, ta tùy ý vung tay áo.

Thần hỏa vô biên rải xuống, bao trùm toàn bộ Linh Kiếm Tông.

Ta chắp tay đứng, cao cao tại thượng nhìn xuống tất cả.

Nghe bọn họ kêu gào cầu xin, đau đớn thét chói tai.

Nhìn bọn họ mặt mày vặn vẹo, cháy đen thành tro.

Thì ra ngọn lửa thiêu rụi Bạch gia năm đó, lại đơn giản như vậy.

Thì ra chỉ cần phất tay áo một cái, đám cặn bã này liền bỏ mạng.

Thì ra sinh mệnh của lũ sâu kiến, quả thực không đáng nhắc tới.

Giờ đây, tất cả mọi người đều đã nhận được báo ứng.

Đại thù được báo, lời thề với Thiên Đạo năm đó của ta cuối cùng cũng được giải.

Nhưng mà...

Nhưng mà tất cả mọi người đều c.h.ế.t rồi.

Ta bối rối ôm Hỏa Kỳ Lân, bên cạnh là t.h.i t.h.ể của Bạch Hồ Tử Đại trưởng lão, trên cổ chỉ còn lại một miếng ngọc bội lạnh lẽo.

Không còn gì cả.

43

Ma khí dưới đáy lòng rục rịch, lúc này thứ trong lòng ta lại mơ hồ có động tĩnh.

"Khụ khụ... chủ nhân, ta đói bụng."

Tiếng gọi non nớt yếu ớt truyền đến.

Một bàn tay nhỏ bé đột nhiên giơ lên lau đi nước mắt trên mặt ta.

Ta đột nhiên mở mắt, lại thấy Hỏa Kỳ Lân vốn đã thoi thóp đã hóa thành hình người.

Đôi mắt tròn xoe của nó đảo quanh, trong miệng còn nhai mấy viên linh đan.

"Ngươi không chết?"

"Chủ nhân, ta ở trong không gian ăn rất nhiều kẹo, còn chăm chỉ tu luyện, đã sớm trưởng thành rồi."

Hỏa Kỳ Lân cười hì hì mấy tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

Nó dường như nhớ ra điều gì đó, lại lấy ra hai thứ từ trong Giới Tử Không Gian.

Một viên Hoàn Hồn Đan, một phong thư.

"Người ở bên trong bảo ta giao chúng cho ngươi."

"Hoàn Hồn Đan!"

Ta kích động thốt lên, vội vàng nhét Hoàn Hồn Đan vào miệng Đại trưởng lão.

Đây chính là thần đan thượng cổ, không ngờ cha ta ngay cả thứ này cũng có!

Bạn cần đăng nhập để bình luận