Trảm Tiên
Chương 5
13
Một tháng bị phạt cấm túc, không ai đến làm phiền ta.
Chỉ thỉnh thoảng có vài cái bánh bao thiu bị chưởng sự coi giữ ném vào từ cửa động.
Ta không để ý, vẫn khom lưng nhặt lên, thổi bụi rồi ăn.
Không ăn, làm sao ta có thể nhớ rõ nỗi khuất nhục ngày hôm nay?
Những ngày này ta kiên trì tu luyện, không dám dừng lại dù chỉ nửa khắc.
Trong thời gian ngắn, tu vi từ Trúc Cơ sơ kỳ tăng lên Trúc Cơ đại viên mãn.
Tu tiên có hai cảnh giới.
Hạ cảnh giới chia thành Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Hóa Thần kỳ, Đại Thừa kỳ.
Mỗi kỳ có ba bậc, là sơ kỳ, trung kỳ, đại viên mãn.
Còn về thượng cảnh giới, phải phi thăng mới có thể vượt qua, đáng tiếc Cửu Châu đã gần năm trăm năm chưa có ai phi thăng.
Mà nam chính Dạ Quân Hoa hiện nay là Đại Thừa đại viên mãn, bởi vì thiên phú cực kỳ cao nên được xưng là người có khả năng phi thăng nhất trong trăm năm qua.
Nghe nói hắn năm đó chỉ dùng một năm, đã từ Luyện Khí sơ kỳ tăng lên Trúc Cơ đại viên mãn.
Như vậy xem ra, thiên phú của ta còn cao hơn.
"Bạch Chỉ, ngươi hết thời gian cấm túc, có thể ra ngoài."
Cửa lớn phòng cấm túc ầm ầm mở ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.
Ánh sáng bên ngoài có chút chói mắt, xua tan bóng tối trong phòng.
Dưới sự thúc giục mất kiên nhẫn của chưởng sự, ta chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài không có ai.
Không ai quan tâm ta đi đâu.
"Tiểu nha đầu, ta ngủ say những ngày này, sao ngươi không xem ngọc bội?"
Giọng nam trong trẻo đã lâu không gặp vang lên, ta hiếm khi thở phào nhẹ nhõm.
Còn tưởng người này sẽ không quay lại.
Ta hướng hư không chắp tay thi lễ, lễ phép đáp:
"Đa tạ tiền bối tương trợ... Ngọc bội kia cũng bị hạ cấm chế, tiểu bối sức mọn, thực sự không thể phá giải."
"Chậc, là do ta bây giờ quá yếu... tiểu nha đầu, trong Linh Khư Bí Cảnh ở phía đông kia cũng có sức mạnh của ta, ngươi hãy giúp ta tu bổ tàn hồn, ta giúp ngươi mở khóa ngọc bội."
Tàn hồn kia bám vào ngọc bội, nói rất nhiều, ta đều nhất nhất đồng ý.
Hắn đối với ta có ơn tái tạo, việc này dù vào nước sôi lửa bỏng, liều cả tính mạng ta cũng phải giúp.
"Đúng là tiểu nha đầu trọng tình trọng nghĩa."
Hắn lẩm bẩm một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đúng lúc này, hai tên đệ tử ngoại môn đi ngang qua cách đó không xa.
Hai người kích động lẩm bẩm gì đó.