Trảm Tiên

Chương 2

Xung quanh vang lên tiếng hít thở liên miên, mọi người nhìn ta đầy phẫn hận.

Ngay cả Tam trưởng lão tự xưng thanh chính liêm khiết cũng hừ lạnh một tiếng, sầm mặt:

"Đúng là phàm phu tục tử, tâm tư ác độc như vậy, không biết khoan dung độ lượng sao, hà tất phải đẩy người ta vào chỗ chết?"

Ta không lên tiếng, cố gắng giữ cho cơ thể đang run rẩy đứng vững.

Sau đó cụp mắt xuống, quyết không buông lời nhượng bộ.

Trong tu tiên giới có rất nhiều tông môn không ưa Linh Kiếm Tông, nếu chuyện này không được giải quyết ổn thỏa, tất sẽ để lại nhược điểm.

Nhất thời, mọi người giằng co không xong.

Đột nhiên, có đệ tử kích động nhìn hư không, kinh hô:

"Quân Hoa Tiên Tôn đã trở lại!"

5

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Dạ Quân Hoa, đệ nhất kiếm đạo Cửu Châu hiện nay, nam chính của truyện.

Cũng là sư tôn của Thôi Phục Linh.

Chỉ thấy một nam nhân đạp phá hư không, tóc bạc trắng, phong hoa tuyệt đại, tiên khí phiêu dật.

Hắn bước đến, lạnh nhạt ôm Thôi Phục Linh đang quỳ trên mặt đất dậy.

Trong chốc lát, vết thương do dập đầu trên trán nàng ta đã biến mất.

Nhìn thấy hắn, Thôi Phục Linh vùi đầu khóc nức nở.

"Bổn tôn mới đi có một ngày, sao lại chật vật như vậy?"

Dạ Quân Hoa buồn cười vỗ lưng an ủi nàng ta, cúi đầu nhìn ta lại giống như đang nhìn một con kiến hôi.

Hắn lạnh nhạt thanh cao, ghét bỏ nhìn ta đầy người m.á.u me:

"Nhốt vào cấm địa, chờ xét xử sau."

Nói xong, hắn không cho phép phản bác ôm người rời đi.

Ta tê dại nhếch khóe miệng, nở nụ cười khó coi.

Chờ xét xử sau, còn có gì cần xét xử nữa?

Bất quá chỉ là một đám cặn bã đội lốt đạo mạo, thông đồng làm bậy!

Hắn cũng đáng chết!

Ta đang định mở miệng nhổ nước bọt, lại phát hiện mình bị người ta lén thi triển cấm thanh thuật.

Nhìn lại Tam sư huynh chính trực công bằng bên cạnh giấu một lá truyền âm phù trong tay.

Lúc này ta mới hiểu ra, vừa rồi trước đại trận của tông môn, những lời bọn họ nói thay Thôi Phục Linh chịu phạt bất quá chỉ là một màn kịch.

Chỉ là để chờ Dạ Quân Hoa trở về kéo dài thời gian mà thôi.

Khi bị kéo xuống, ta nhịn đau đớn khắp người, chỉ cảm thấy buồn cười.

Buồn cười cho những kẻ tu tiên.

Nếu ta không chết, đời này ta nhất định phải đem cả Linh Kiếm Tông này nghiền nát thành tro!

6

Buổi tối, ta và Thôi Phục Linh bị nhốt vào hai phòng cấm địa khác nhau.

Phòng cấm địa của Linh Kiếm Tông cách biệt với bên ngoài, cực kỳ lạnh lẽo.

Thôi Phục Linh là người tu tiên, thể chất cường hãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận