Mấy bà náo loạn một phen, cuối cùng lãnh đạo thị trấn cũng xin chỉ thị thành phố, họp lên họp xuống, rốt cuộc quyết định theo kiểu mấy ngư trường ở thành phố lớn: [Chia nhỏ cho từng cá nhân thầu.]
Vì phương án tham chiếu giá ở thành phố lớn, thêm đó ông chủ ngoài tỉnh giá thấp, nên cuối cùng giá phân thầu vượt quá dự đoán của .
Thế là, nỗi lo từ chuyện “ngư trường cải tổ ” biến thành “trong túi rỗng tuếch, lấy tiền để thầu”.
Sáng sớm ăn cơm xong ngoài câu cá, Trần Bảo Nhân vẫn giá thầu cao bất ngờ đến thế.
Từ hôm đẩy bà thím hai ồn ào ngoài gây chuyện, Bảo Nhân dồn hết tâm sức chuyện câu cá. Vài ngày qua, dị năng của cô hồi phục thêm chút ít, cuối cùng cũng ngưng tụ thứ tinh hoa nước thể hấp dẫn cá lớn.
Sáng nay, cô vác cần câu, dắt theo chú chó vàng nhỏ A Vượng, đến chỗ quen thuộc.
Chỗ quen thuộc cũng ở đống đá ngầm, nhưng khá hẻo lánh, ít ai tới. Xung quanh chẳng hàng dừa, chỉ hải âu thỉnh thoảng sải cánh trời và mặt biển xanh biếc mắt, báo hiệu nơi là vùng biển đầy sức sống. Nước chỗ chảy khá xiết, sâu, thể cá to. Ít ai dám tới câu, sợ trượt chân rơi xuống biển. Trần Bảo Nhân chẳng hề sợ.
Biển nhiều nhất là nước, mà dị năng của cô là hệ nước, sợ gì!
“A Vượng, mày xem hôm nay tao câu con cá bự nào ?”
Cô híp mắt hỏi con ch.ó ngày càng lanh lợi .
A Vượng nào hiểu cá to cá nhỏ gì, chủ bèn sủa gâu gâu liên hồi.
Bảo Nhân để tâm, chuyện vung cần câu.
Tất nhiên, khi lưỡi câu rơi xuống nước, một giọt tinh hoa nước trong suốt như thạch cũng theo dây câu chìm xuống gần móc.
Tinh hoa nước , A Vượng lập tức trở nên phấn khích, thấy thứ đó theo dây câu rơi xuống biển liền cuống quýt cắn lấy vạt áo Bảo Nhân.
Cô bật , ngưng tụ thêm một giọt nhỏ bằng hạt đậu xanh, nhét ngay miệng A Vượng, lúc mới dỗ yên nó.
Tất nhiên, cô cũng quên cho một giọt.
Xuyên tới đây một tuần, tinh hoa nước, thể từng cận kề cái c.h.ế.t của cô cuối cùng cũng đến lúc bắt đầu hồi phục.
Chép chép miệng, Bảo Nhân thầm tính còn cần bao nhiêu tinh hoa nước nữa mới chữa lành hẳn. Chưa kịp nghĩ xong cảm giác cần câu trong tay nặng trĩu xuống. Lập tức cô dám lơ đễnh nữa, tập trung bộ tinh thần.
Quả nhiên, phía truyền lên lực kéo dữ dội. Dòng nước vốn xiết bỗng chốc trở nên cuồn cuộn, sóng vỗ đá ngầm vang ầm ầm. A Vượng bên cạnh cũng sủa gấp gáp hơn hẳn.
Vừa giữ cần dò mắt xuống mặt nước, cô lờ mờ thấy một chiếc đuôi to lớn, lúc ẩn lúc hiện. Ước chừng dài gần một mét. Với sức kéo , cô đoán là một con cá nặng năm chục cân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-my-nhan-phao-hoi-nhat-duoc-dai-lao-huong-giang/chuong-7.html.]
Hừm, đầu dùng tinh hoa nước mà gặp “đại khách quý” thế !
Hít sâu một , Bảo Nhân siết chặt ngón tay, hai mắt nghiêm , cơ bắp căng lên, hai chân bám chắc đá ngầm. Hai tay dứt khoát giật mạnh.
Chỉ thấy vảy vàng lấp lánh ánh mặt trời, nước b.ắ.n tung tóe thành một vòm cầu vồng. Ngay đó, một con cá vàng lớn gần một mét cô hất lên bờ.
Động tĩnh nơi đây nhỏ, những đang cào nghêu xa xa lập tức chạy đến.
“Trời ơi, to thế là cá vàng còn gì…”
“Mẹ ơi, cá vàng đáng khối tiền lắm đó!”
“Cái bán bao nhiêu thế?”
Đám phụ nữ trẻ con bàn tán ồn ào, ai cũng tò mò con bán bao nhiêu tiền.
Bảo Nhân thấy kéo đến, lập tức nhấc cái vợt mang theo, thoăn thoắt bỏ cá túi lưới.
Cá vàng tự nhiên lúc nào cũng quý, càng to càng đắt. Con cô câu , ít cũng ba, năm trăm.
“Con là cô sinh viên nhà lão Đại Cường ?” Một phụ nữ trung niên hô to. Lúc Bảo Nhân gói gọn cá, định vác về nhà. phụ nữ nọ nhiệt tình chạy : “Đi nào, dì giúp con khiêng. Nói thật, cá to thế , mau bảo cha con đem lên thị trấn bán !”
Mắt bà sáng quắc, Bảo Nhân tuy nhớ là ai, nhưng cũng nhận lời.
Chưa bao xa, gặp ngay Trần Bảo An tin chạy đến.
“Em gái, còn tưởng mấy thằng nhóc thổi phồng cơ! Trời đất, bờ biển mà cũng câu cá vàng!”
“Chứ còn gì nữa! Không tận mắt thấy tụi cũng chẳng tin !” Người phụ nữ trung niên hớn hở gật đầu lia lịa. Mấy hóng chuyện theo cũng xôn xao. Ai nấy thấy câu cá vàng to thế ở bờ biển đúng là khó tin.
“Thím năm, thật cảm ơn thím giúp đỡ. Vừa nãy thằng Dũng còn chạy gọi , ngay là thím bảo nó.”
Nghe hai trò chuyện, Bảo Nhân mới nhớ thím năm là dâu của Tam Thúc Công trong làng. Tam Thúc Công là bậc lão làng, thương lượng ngư trường ngoài trưởng thôn thì ông dẫn đầu cùng mấy cụ khác. Còn Dũng là con trai thím năm.
“Hề, gì , chỉ hai câu thôi mà. Cá vàng mau tìm xe chở lên thị trấn , nắng gắt lắm, để lâu sợ tươi.”
Khi , Trần Bảo An còn tưởng Dũng c.h.é.m gió, nên chuẩn xe. Lúc cũng sốt ruột.
Bảo Nhân đừng lo, cô lén dùng dị năng nước bao cả con cá , đảm bảo ươn. ngoài mặt vẫn bảo: “Anh gọi xe với lấy đá . Cá tụi em khiêng đầu ngõ chờ.”