Bảo Nhân thì ông đang nghĩ gì, chỉ háo hức mong chờ hôm nay thu hoạch. Đột nhiên : “Chuyện nhận thầu ngư trường, em đừng lo. Ý ba với là, nếu đủ tiền thì thôi. Anh với ba còn trẻ, Thâm Thành thuê cũng . Em đừng thấy áp lực. Nhà loại bắt con gái gánh vác . Em gì thì .”
Câu mang theo chút dè dặt, tai Bảo Nhân thấy là lạ. Cô liền hỏi: “Anh , nghĩ thời học đại học của em thảm ?”
Khuôn mặt Trần Bảo An lập tức lộ rõ vẻ “đúng , em ?”.
Bảo Nhân khẽ thở dài.
Quả thật, ký ức thời đại học của nguyên chủ chẳng mấy , nhưng cũng đến mức thảm hại. Có lẽ bi kịch lớn nhất chính là ở cùng ký túc với nữ chính cả thiên hạ nâng niu , mới kéo theo những bi kịch về .
“Chuyện cũ bỏ qua . Bây giờ em thật sự . Anh với ba đừng lo. Hôm qua em chỉ mất hai tiếng mà kiếm tám trăm. Hôm nay chắc chắn cũng sẽ kém.”
Thấy em gái đầy tự tin, Trần Bảo An chút ngượng ngùng. Tối qua, với ba còn bàn bạc về tương lai của cô, lo lắng ở Dương Thành em gái uất ức gì .
Anh còn định thêm, nhưng lập tức em gái ngăn .
Con thuyền vẫn trôi giữa biển, Bảo Nhân bỗng giơ tay hiệu cho tạm ngừng chèo. Không vì mệt, mà bởi cô cảm nhận đáy dòng hải lưu giao .
Ngay từ khi biển, Bảo Nhân dùng dị năng để dò xét dòng chảy nước. Thông thường, nơi giao của các dòng hải lưu sẽ mang theo chất dinh dưỡng từ đáy biển, thu hút nhiều cá nhỏ. Mà cá nhỏ tụ tập, ắt sẽ cá lớn đến săn mồi.
Mà những “kẻ săn mồi” đa đều là hải sản quý hiếm bán giá cao.
Thấy em gái động tác, Trần Bảo An chỉ đành ngừng tay. trong lòng vẫn thấy lạ, bởi chỗ còn cách điểm định đến mấy hải lý.
“Chỗ gì gì , em. Em thấy những thuyền khác đều dừng ở đây ?”
Bảo Nhân gật đầu: “Anh, em thấy chỗ cũng . Cứ thử thả lưới ở đây. Nếu thì chỗ cũng muộn.”
Trần Bảo An vốn cố chấp, liền nhấc lưới thả xuống.
Bảo Nhân cũng rảnh rang. Ngay khi lưới thả xuống, cô lập tức vo hai giọt nước tinh hoa, ném xuống lưới.
Thứ đó giống như thạch trong suốt, rơi nước liền biến mất. sinh vật biển xung quanh lập tức thu hút, lao về phía đó. Thêm đây vốn là nơi giao thoa của hải lưu…
Chẳng mấy chốc, Bảo Nhân cảm nhận cả đàn cá hồng sam kéo tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-my-nhan-phao-hoi-nhat-duoc-dai-lao-huong-giang/chuong-11-nuoc-tinh-hoa.html.]
Cá hồng sam là loại cá phổ biến nhất vùng , thịt thơm ngon, vảy đỏ tươi . Nhìn đàn cá kéo tới, Bảo Nhân thấy tiếc: [Lưới thì quá nhỏ, chẳng giữ bao nhiêu.]
Thấy vẻ mặt em gái như , Bảo An còn tưởng cô lo bắt gì. Nào ngờ ngay đó cảm thấy tay trĩu nặng, cả tấm lưới cá va chạm dữ dội, suýt tuột khỏi tay.
Bảo Nhân vội chạy tới, cùng kéo lưới.
Người kéo lưới khác xa so với máy móc. Đàn cá hồng sam quá đông, cuối cùng hai em gắng sức lắm mới định con thuyền nhỏ, cùng kéo lưới lên. Cá nhiều đến mức lưới chứa nổi, ít con nhảy ngoài, khiến hai em mà xót ruột.
“Ôi, giá mà thuyền lớn thì mấy. Không thì một chiếc thuyền dầu máy cũng !”
Nhìn cá nhảy tung toé, Bảo Nhân cũng gật đầu tán thành. Cô thò tay ước lượng sơ, ít nhất cũng hơn trăm con cá hồng sam, đến nỗi con thuyền nhỏ như sắp chìm.
Trần Bảo An còn đang tiếc nuối, nhưng Bảo Nhân thì thầm vui trong bụng: [Anh càng tiếc, càng động lực chú ba vay mượn để thuyền lớn.]
“Ơ, còn cả mấy con ốc biển to nữa.”
Trần Bảo An đang phân loại cá, tiện tay nhặt đám rong rêu ném trả biển, ngờ đáy còn mấy con ốc lớn bằng nắm tay lớn. Loại ốc thịt giòn ngọt, luộc, nấu canh ăn sống đều tuyệt, bán giá cao.
“Ốc bán cũng . Em , hôm nay đúng là may mắn thật.”
Bảo Nhân mấy con ốc, ngẫm nghĩ : “Mấy con bán. Mang về cả nhà cùng ăn.”
Đồ ngon cũng để nhà nếm thử, thể bán hết. Hơn trăm con cá hồng sam cũng đủ bán hai ba trăm . Mà cô linh cảm mấy con ốc là thứ , nên càng bán.
Hai em đang định về bờ tìm xe chở cá chợ bán, thì Bảo Nhân chợt cảm nhận vật lớn đang áp sát từ nước. Cô kịp nghĩ ngợi, lập tức áp tay xuống nước.
Một luồng nước từ tay cô lan , quấn chặt lấy con vật to đang lao tới gần thuyền.
May mà cô phản ứng nhanh, vì đó chính là một con cá cờ khổng lồ! Rõ ràng nó đang đuổi theo đàn cá hồng sam. Với cái mỏ dài nhọn, chỉ cần khẩy một cái là cái ghe gỗ mong manh thủng ngay.
Giữa biển cả mênh mông, nếu chỉ cô thì , nhưng còn mang theo trai thì sẽ phiền toái.
Trần Bảo An chẳng gì, chỉ thấy em gái úp tay xuống nước mãi nhúc nhích, bèn ngạc nhiên hỏi: “Em, em đang gì ?”
Bảo Nhân ngẩng lên , trong lòng vẫn loay hoay nghĩ cách giải thích. Chẳng lẽ thẳng là thuyền một con cá cờ đang “dây nước” của cô trói chặt ?