Thập Niên 80: Mỹ Nhân Pháo Hôi Nhặt Được Đại Lão Hương Giang

Chương 10: Vận may

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ôi, giờ em chỉ sợ chỗ câu cá đó, cả làng tranh , vỡ đầu chảy m.á.u thôi.”

Anh cả Trần: “Dù mấy hôm em cũng đừng đó câu. Chắc chắn loạn.”

Nói , móc tám trăm đồng đưa cho Bảo Nhân.

Bảo Nhân lập tức đưa tiền cho , ai dè bà Từ khoát tay: “Con lớn , giữ lấy mà xài. Nhà thiếu tiền thật, nhưng thiếu là thiếu tiền lớn. Tám trăm con cứ giữ. Mẹ cũng tương lai con . Chỉ mong con sống .”

Anh cả Trần cũng gật đầu: “Anh cũng bản lĩnh, chẳng lo công việc cho em. Tiền cứ giữ, trong nhà còn với ba.”

Bảo Nhân hiểu tình hình nhà , đúng là thiếu tiền tiêu vặt.

Cả nhà gồm cả chị dâu và cháu ở nhà đẻ, cộng cũng sáu miệng ăn. Ngoài thằng cháu sắp tiểu học, cũng chẳng chỗ tiêu gì lớn.

Cái thiếu là vốn để nhận khoán ngư trường. Thiếu mấy nghìn, tính kỹ mới . Nếu thuê tàu lớn của ngư trường khơi một chuyến thì quá. Tàu lớn thả lưới một , miễn kéo lên hải sản giá cao, vài chuyến là mấy vạn ngay.

Tiếc là, giờ trong mắt cô chỉ là sinh viên mới trường, gì, chỉ ăn may. Muốn thuê tàu lớn thì khó, nhưng tàu nhỏ thì thể thử.

Đá ngầm nữa, thì khơi bắt thêm đồ ngon.

Xác định thế, Bảo Nhân quyết định chờ đến bữa tối sẽ bàn chuyện thuê tàu nhỏ.

“Thuê tàu ! Giờ ngư trường sắp cải cách, tàu dầu khó mà mượn. Hay lấy tạm thuyền gỗ nhà mà dùng. Dạo ngư trường cũng nghỉ, bảo cả chở em biển.”

Thuyền gỗ xa , nhưng gần bờ thì vô tư, chỉ tốn sức chèo.

Bảo Nhân thấy lý, tạm thời thuyền gỗ cũng đủ. Cô còn thể nhờ cả dạy chèo. Học xong thì tự biển cũng tiện.

Nói là ! Ăn cơm xong, cả nhà lôi chiếc thuyền gỗ ở góc tường .

Thuyền thì bé, mái che nắng, loại phổ thông nhất. Vì mấy năm dùng, họ đem cất luôn trong nhà.

“Bảo An, gọi vài thanh niên giúp, khiêng bến tàu cố định .”

Anh cả Trần một tiếng, gọi mấy thanh niên đến. Họ giúp khiêng, hỏi han chuyện con cá vàng tám trăm đồng. Dù ai cũng ghen, nhưng ai cũng thèm.

Thấy thế, Bảo Nhân nghĩ thà còn hơn, kẻo vây hỏi chuyện câu cá.

Một lúc , thuyền đưa , ba cô cũng ngoài dạo. Nhà chỉ còn Bảo Nhân với chú chó nhỏ A Vượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-my-nhan-phao-hoi-nhat-duoc-dai-lao-huong-giang/chuong-10-van-may.html.]

Mặt trời lặn, nhưng trăng sáng vằng vặc, cũng nhiều. Sân bật đèn cũng chẳng tối. Bảo Nhân nghĩ thôi tắm sân hóng gió hè.

Vừa phòng tắm kịp cởi đồ thì A Vượng sủa inh ỏi. Cô thở dài, xem, thấy ngoài cổng . Nhìn kỹ, con gái út nhà thím hai – Trần Đình Muội ?

Bằng tuổi cô, từ nhỏ thích so đo: [So chiều cao, nhan sắc, học hành, ăn mặc.]

từ khi cô lên cấp ba ở thị trấn, hai ít qua .

Giờ Trần Đình Muội ngoài cổng thấp ngang hông, cô từ đầu tới chân, ánh mắt Bảo Nhân khó chịu.

Thế là cô lưng, định để ý kẻ thần kinh .

Trần Đình Muội mở miệng: “Cô sinh viên đại học mà đen gầy nhom . còn tưởng lên đại học, thành dân thành phố, trắng như minh tinh chứ!”

Nói thôi, nhưng trong lòng cô vui lắm! Bảo Nhân về quê mấy hôm, cô cũng cố ý qua, sợ thấy một tiểu mỹ nhân trắng xinh. Ai ngờ giờ thấy, ha! Còn đen hơn , cũng khô đét. Hóa đại học cũng chả !

Những lời đó cô , nhưng Bảo Nhân là ai chứ! Nhìn mặt đổi sắc là hiểu. Cô hừ lạnh: “ đen là do . Che chắn một thời gian là trắng . Không như cô, da đen bẩm sinh, che cả đời cũng trắng nổi.”

Nói xong, đợi cô phản ứng, Bảo Nhân gọi chó: “Vào nhà thôi A Vượng, kẻo chó dại cắn.”

Rầm một tiếng đóng cửa, còn Trần Đình Muội chửi rủa bất lực ngoài .

Bảo Nhân bật . Nghĩ đúng là ăn no rửng mỡ, còn rảnh mà so da trắng da đen. Quả nhiên ngày tháng dễ chịu hơn !

Hê hê…

Nhìn cửa đóng, Trần Đình Muội tức điên. nghĩ tới chuyện bàn với cha cô hôm nay, vui vẻ trở . Hừ, sinh viên đại học thì ghê gớm ! Ra trường còn chẳng việc. Không như cô, sắp sang Hồng Kông kiếm tiền !

Hôm nay thời tiết vẫn như hôm qua, trời xanh ngắt, một gợn mây, khiến lòng khoan khoái dễ chịu.

Trong tiếng hải âu kêu vang, đầu tiên Trần Bảo Nhân thuyền nhỏ biển. Tất nhiên, nếu bỏ qua chuyện con thuyền chỉ là một chiếc ghe gỗ, dùng sức chèo thì sẽ hảo hơn nhiều.

Nhìn ông trai hì hục chèo thuyền, Bảo Nhân nhịn .

Thấy em gái lấy tay che miệng trộm, Trần Bảo An bất lực : “Lâu chèo nên tay vụng thôi. Chèo thêm vài nhịp là quen ngay. Với , chỗ hôm nay đến cũng xa, mất nhiều thời gian .”

Thuyền của ngư trường thường xa mới thả lưới bắt cá. Còn cái ghe gỗ nhà họ, dù chuẩn lưới thì cũng chẳng vác nổi loại to. Gần bờ thì hải sản vớt gần hết, nên thật Bảo An cũng chẳng kỳ vọng gì hôm nay.

Anh chỉ coi như cùng em gái một chuyến. Dù , vận may của Bảo Nhân cũng quá . Hôm qua con cá ngừ vàng to đến thế, cả đời mới đầu thấy.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận