Thập Niên 80: Mỹ Nhân Pháo Hôi Nhặt Được Đại Lão Hương Giang

Chương 1: Xuyên không

Chương 1: Xuyên qua

 

Mùi cơm nếp thơm nồng xộc mũi, Trần Bảo Nhân những cuộn bánh cuốn bốc nghi ngút mặt, nhịn hít một thật sâu. Cô rót chút nước tương lên bánh, kẹp thêm một miếng khác lên và cắn.

 

như tưởng tượng, mùi nếp hòa cùng nước tương tạo nên hương vị tuyệt vời. Lớp bánh mỏng như cánh ve, bên trong cuộn trứng thơm ngon cùng tôm tươi dai giòn.

 

Một phần bánh cuốn bán ba hào, so với năm 1984 thì đắt. đắt hơn, Trần Bảo Nhân cũng chẳng tiếc. Ai , một từ thời mạt thế thiếu đói món ăn ngon no bụng thế , mà chống !

 

Cô ăn từng miếng, nhai mong chờ bữa trưa hôm nay sẽ gì.

 

Bỗng một chú cún con lao tới chân, kêu lên “go ggo…”.

 

“Ồ, A Vượng ngươi cũng thèm !”

 

Chú cún A Vượng là sinh mệnh đầu tiên mà Trần Bảo Nhân gặp khi mở mắt trong thế giới .

, cô của thế giới . Cô đến từ một thế giới tận thế thiếu lương thực. Ở đó, đồ ăn thức uống đều khan hiếm vì thời tiết cực đoan.

Ký ức cuối cùng của cô ở thế giới đó là cùng mấy khác tranh giành một cây cỏ dại ăn . Kết quả, giành còn đánh vỡ đầu. Khi tưởng rằng mạng sống sắp chấm dứt, bỗng cô xuyên đến thế giới .

Mở mắt, thứ đầu tiên cô thấy là chú cún vàng nhỏ tên A Vượng.

Trần Bảo Nhân lập tức xuyên . Đầu của cơ thể cũng từng đánh vỡ, khiến ký ức lộn xộn. bản năng mách bảo nơi đây nguy hiểm. Cô chần chừ, ôm A Vượng về nhà – chính là địa chỉ giấy tờ tùy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-my-nhan-phao-hoi-nhat-duoc-dai-lao-huong-giang/chuong-1-xuyen-khong.html.]

Cô vuốt ve chú cún đang nhõng nhẽo, hít hà mùi bánh cuốn còn vương trong khí, tiếng sóng biển gần đó Trần Bảo Nhân thấy thật hạnh phúc.

ngay khoảnh khắc đó , sự yên bình phá vỡ bởi một giọng khó chịu.

“Ôi, sinh viên đại học cuối cùng cũng về nhà! Hôm qua thấy mày về, tao còn tưởng nhầm. Ra trường còn thời gian về nhà hả?”

Chưa thấy , giọng vọt đến tai Trần Bảo Nhân. Cô nhận đây chính là Hà Thảo Kết – thím hai chuyện vô cùng khó ưa của nguyên chủ

Cô đang lục tìm ký ức liên quan thím hai, thì bà đẩy cửa bước .

“Bảo Nhân, thím hai chuyện mày thấy ! Về nhà báo với chú hai một tiếng. Sinh viên đại học thật vô lễ. Có phân công công việc , sợ chúng tao mấy đứa họ hàng nghèo đến bám váy hả?”

Những con sống động thế ở tận thế hiếm thấy lắm. Khi , ai còn sức chuyện, mỗi ngày chỉ kiếm ăn thôi. Nhìn thím hai khó ưa, Trần Bảo Nhân cảm giác giống như đang xem một vở kịch sống.

Hà Thảo Kết trong lòng cô nghĩ gì, thấy Bảo Nhân , tưởng rằng cô khuất phục, bèn hả hê n.g.ự.c ưỡn, miệng vẫn lải nhải:

“Bảo Nhân, học nhiều cho mày điếc ? Tao nhiều như mà mày thèm phản ứng. Công việc phân công ở ? Lương bao nhiêu ? Có yêu ?”

Trần Bảo Nhân mỉm , vuốt đầu A Vượng, cảm nhận cái ấm áp đặc trưng của con vật. Rồi chậm rãi đáp: “Thím hai, con mới ngủ dậy nên rõ. Sao nữa?”

“Ranh con…” Hà Thảo Kết sững , nhớ lý do sáng nay tới đây.

“Mẹ mày ? Sao sáng sớm thấy ở nhà?”

Trần Bảo Nhân nhẩm lời dặn lúc ngủ gà ngủ gật, đáp nhẹ: “Đi chợ thị trấn mua đồ .”

Hà Thảo Kết tức giận, nhưng cô học hành ngu ngốc thế thèm đáp trả, cuối cùng đành bỏ .

Nhìn thím hai khuất, Trần Bảo Nhân bật . Cô thấy thế giới thật sinh động và thú vị.

Chưa đầy nửa giờ , nguyên chủ đạp xe về.

Trần Bảo Nhân lập tức đặt A Vượng xuống, chạy giúp giữ xe nhanh tay tháo hai cái rổ phía .

“Mấy giờ con dậy? Ăn bánh cuốn ? Có ai đến nhà ?”

Câu hỏi dồn dập như pháo, Trần Bảo Nhân vẫn trả lời thẳng thắn: “Mẹ lâu con dậy. Bánh cuốn ăn , ngon lắm. Chỉ thím hai đến, hình như tìm con việc.”

Nghe thím hai đến, nhăn mặt: “Chắc chuyện ở làng chài. Không , nếu bà gì, con cứ coi như .”

Trần Bảo Nhân ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mắt dán hai cái rổ. Một rổ nửa đầy vải thiều, rổ rau và một miếng thịt ba chỉ lớn. Cô nhịn nuốt nước bọt.

Thế giới thật tuyệt!

Mà lúc , cô – Từ A Muội – chẳng hề con gái đang âm thầm thèm ăn, tất bật quên dặn dò: “Con bé , tối qua về khuya cả nhà hoảng hồn. Hôm nay cũng chẳng chịu ngủ thêm chút nào. Mấy tháng nay về, thực tập xong ? Đơn vị phân công ? Hôm qua muộn quá, còn kịp hỏi rõ ràng…”

Vừa nhắc đến chuyện , trong lòng Trần Bảo Nhân liền chột .

Nguyên chủ là sinh viên đại học mới nghiệp, cầm tấm bằng nóng tay. Mà thời , phận sinh viên đại học vô cùng quý giá, phần lớn chỉ cần trường là thể phân công đến cơ quan . Cho dù học mỹ thuật, nguyên chủ cũng chẳng đến nỗi lo lắng. Đáng tiếc, bởi vì xảy một vài biến cố, suýt chút nữa mà ngay cả tấm bằng cũng giữ chứ gì đến công việc phân phối.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận