Sau vài tiếng “xè xè” điện lưu, hệ thống mới lên tiếng: [ Dữ liệu xuất hiện dị thường. Điểm may mắn mà ký chủ cộng nhan sắc xuất hiện tình trạng thất thoát rõ nguyên nhân. Xin ký chủ nhanh chóng thu thập thêm điểm may mắn để bù đắp .]
Nghe thấy điểm may mắn mất, Lưu Tố Trân quên luôn cả cơn đau mặt, trừng mắt chất vấn: “ Tại ? Sao mất ? Không mày chỉ cần hệ thống thu thập thì sẽ trở thành của tao ? Sao thể tự dưng biến mất?”
Đối mặt với câu hỏi , hệ thống “xè xè” vài tiếng, lạnh lùng đáp: [Dữ liệu , thể phân tích. Dữ liệu , thể phân tích. Xin ký chủ nhanh chóng thu thập thêm điểm may mắn, tránh tình trạng giá trị nhan sắc tụt giảm, giá trị vóc dáng tụt giảm, cuối cùng dẫn đến chính giá trị may mắn của bản cũng tụt giảm.]
Nhan sắc, vóc dáng, may mắn — bất cứ cái nào cũng là mạng sống của Lưu Tố Trân. Giờ cô chẳng buồn tìm hiểu nguyên nhân thất thoát nữa, chỉ nghĩ cách mau chóng tìm thích hợp để hút thêm vận may. Đáng ghét, bao năm nay, chỉ may mắn cao nhất mà cô từng gặp chính là bạn cùng phòng đại học Trần Bảo Nhân.
mà, vận may của con bé nhà quê đó cô hút sạch sành sanh . Giờ tìm thêm một “con cá béo” như thế, thật sự quá khó.
“ Tố Trân, Tố Trân. Cậu chứ? Nghe lúc nãy họp, bỗng dưng chạy nhà vệ sinh.”
Cửa nhà vệ sinh vang lên tiếng gõ. Nghe thấy giọng bên ngoài, trái tim đang rối bời của Lưu Tố Trân lập tức bình hơn nhiều. Chất lượng đủ thì lấy lượng bù. Người ngoài cửa vốn đang bám lấy cô , lôi dùng tạm cũng .
Ở thôn Trần gia, Trần Bảo Nhân , chỉ vì một phen “nghĩ lớn liều” của mà khiến nữ chính nguyên tác chịu một đòn nặng nề đến .
Lúc cô đang lục tung trong nhà, cuối cùng nghĩ một cách để che giấu làn da trắng nõn .
Ở quê một loại cỏ gọi là mặc thủy thảo, ngày xưa dùng để mực, cũng thể thuốc. Sau khi chế biến, dùng ngoài da thì thể dưỡng da, gội đầu giúp tóc mọc đen và dày. Ăn thậm chí còn tác dụng biến tóc bạc thành đen, tất nhiên chú ý liều lượng. nếu chỉ dùng ngoài thì chẳng cả.
Bảo Nhân bãi cỏ nhà, hái ít cỏ về, giã nát lấy nước, hòa cùng tinh hoa nước ngưng tụ , biến thành một loại cao sệt xanh thẫm. Thoa lên mặt, trơn mát như kem dưỡng, mang theo mùi cỏ tươi.
Vì qua tinh chế, nên khi bôi, gương mặt trắng trẻo liền sẫm ít.
Ngắm trong gương, Bảo Nhân mỉm : “ Hoàn hảo!”
Dĩ nhiên, da dẻ thể tạm thời đổi, nhưng khuôn mặt tròn trịa, hình đầy đặn thì thể che . May mắn , thời cũng để ý dáng con gái, hơn nữa quần áo đều rộng thùng thình, nên cô cũng lo lắng lắm.
Tuy , khi cô Từ A Muội về đến nhà, kinh ngạc kêu lên: “ Ủa Bảo Nhân, trông con vẻ tròn trịa hơn ?”
Tim Bảo Nhân khẽ nhói, quả nhiên ruột vẫn nhạy bén nhất. Cô vội xòa:
“ Chắc do ẩm thấp đó . Lúc học ở Dương Thành, trường xa biển. Giờ nhà ngay sát biển, cơ thể con quen nên ẩm thấp nặng hơn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-my-nhan-phao-hoi-nhat-duoc-dai-lao-huong-giang/chuong-16.html.]
“ Ẩm thấp , để nấu cho con chút thảo mộc giải nhiệt. Ăn trưa xong nhớ uống nhé…”
Bảo Nhân mà khổ sở. Trong trí nhớ, thảo dược đắng ngắt. cô nỡ từ chối lòng của . Sợ hỏi thêm, cô nhanh chóng xách hai con tôm hùm to.
“ Mẹ, coi nè! Hôm nay con may mắn lắm, bắt hai con tôm hùm bự.”
Hai con tôm càng đỏ au giãy giụa lập tức thu hút sự chú ý của Từ A Muội.
“ Trời đất ơi! Thứ chắc bán nhiều tiền lắm!” Bà kêu chau mày, thở dài: “Đợi ba con về, bảo ổng đem một con bán, còn hấp cho con ăn. Mấy năm đại học, con khổ sở quá , giờ bồi bổ …”
Nghe đến chuyện bán, Bảo Nhân thoáng tiếc rẻ. sẽ giữ một con cho ăn, sống mũi cô bỗng cay cay.
“ Mẹ, đừng bán. Giữ cả hai . Hai con cả nhà ăn cũng đủ, bán gì. Mẹ cũng đừng lo chuyện tiền. Hôm nay con thật sự may mắn, bắt cả thúng ốc biển. Biết trân châu thì !”
Nói , cô kéo cả thúng ốc mặt .
Thấy , Từ A Muội sững , miệng suýt khép .
Bà con gái, thúng ốc, véo tay một cái. Đau thật, mơ!
“ Ôi trời ơi! Con gái đúng là gặp vận cứt chó !”
Nghe thế, Bảo Nhân bật khúc khích. Con chó nhỏ A Vượng cứ quanh quẩn bên chân, thấy hai chữ “cứt chó” thì tưởng mắng, vội sủa “go go”, sức chứng minh là chó ngoan, bậy bạ.
Bảo Nhân đá nhẹ nó một cái, : “ Được , , mày bậy đó…”
“ Cái con bé , ăn cái kiểu gì thế hả!” Từ A Muội trừng mắt, nhưng trong lòng thấy con ch.ó nhỏ thông minh sạch sẽ, đáng yêu.
Đến khi Trần Đại Cường và Trần Bảo An về nhà, cũng ngạc nhiên thành quả của em gái.
“ Em gái, vận may của em thế !” Bảo An trố mắt hỏi.
Bảo Nhân híp mắt:“ Có lẽ ông trời phù hộ con đó.”