Thập Niên 80: Mỹ Nhân Pháo Hôi Nhặt Được Đại Lão Hương Giang

Chương 12 : Anh là ai?

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chú tám, may mà thuyền của chú giúp, chứ ghe nhỏ nhà cháu chở nổi ngần cá.”

Trong tiếng động cơ dầu nổ vang, Trần Bảo An bắt tay cảm ơn một đàn ông trung niên, rối rít. Bảo Nhân thì xa xa, mắt dán mấy ngư dân đang loay hoay xử lý con cá cờ khổng lồ.

Loại cá rời khỏi nước lập tức chọc m.á.u và bỏ đá giữ lạnh, nếu thịt sẽ hôi, bán mất giá. Đàn cá hồng sam thì kéo cả ghe nhỏ đặt lên thuyền dầu.

Người đàn ông trung niên chính là chồng của thím tám, con trai Tam Thúc Công. Tam Thúc Công hai con, đều ở Thâm Thành. Chiếc thuyền dầu là của em họ.

Xem hôm nay em họ may mắn thật. Bảo Nhân nghĩ cách tìm cớ giải thích vụ cá cờ, thì đúng lúc gặp chú tám từ Thâm Thành lái thuyền về.

Trần Bảo An lập tức cầu cứu, thế là mới cảnh tượng hiện tại.

Chú tám vỗ mạnh vai Trần Bảo An: “Cháu giỏi thật, chèo ghe nhỏ mà cũng bắt con khủng . Cá cờ ở trấn bán giá, để chú đưa lên thành phố bán cho.”

Nghe , Trần Bảo An cũng khách khí. Nghĩ bụng, khi bán cá xong, sẽ đổ đầy dầu cho thuyền của chú tám coi như cảm ơn.

hình như hôm nay vận may còn hết.

Thuyền còn cập trấn thì gặp mấy chiếc du thuyền, rõ ràng là đoàn giàu biển dạo chơi.

Đứng boong, Bảo Nhân thấy dùng ống nhòm ngó sang bên . Chẳng mấy chốc, du thuyền áp sát, bắt đầu thương lượng.

Quả nhiên, họ tới mua cá cờ. Con cá , tính cả mỏ dài nhọn thì cũng hơn mét ba, mới bắt lên, còn tươi rói. Người giàu mua cũng lạ.

Thậm chí họ còn chẳng mặc cả, lập tức trả hai nghìn, mang cá . Toàn bộ giao dịch đến mười lăm phút, khiến Bảo Nhân khỏi thầm lắc đầu — tiền đúng là khác biệt.

Nghe giọng bọn họ, thì hình như là Hồng Kông.

Quả nhiên, khi du thuyền rời , Trần Bảo An mới : “Hôm qua con cá ngừ vàng cũng là bán cho bọn họ.”

Hèn chi thấy cá lập tức ghé sang. Chắc cũng nhận nên mới thẳng thừng như .

Chỉ là, khi mấy chiếc du thuyền áp gần, Bảo Nhân chú ý thấy chiếc du thuyền xa hoa nhất, một ánh mắt luôn dõi theo . Cảm giác kỳ quái, rõ là gì, nhưng khiến cô để tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-my-nhan-phao-hoi-nhat-duoc-dai-lao-huong-giang/chuong-12-anh-la-ai.html.]

Tuy nhiên, cô quen ai ở Hồng Kông, đành coi như quá nhạy cảm.

Chỉ điều, cô sai. Trên chiếc du thuyền xa hoa , đúng là một đàn ông cao lớn, tuấn tú luôn chăm chú cô.

Đợi du thuyền xa, mới thu ánh mắt , nhưng trong lòng khắc sâu hình bóng Bảo Nhân. Anh quyết định, khi giải quyết xong chuyện trong tay, sẽ tìm cô để xác nhận vài điều.

Bán xong cá cờ, Bảo Nhân và cũng lên thành phố nữa. Họ đem hơn trăm con cá hồng sam chợ trấn bán, nhờ thuyền chú tám về bến ngư trường.

Sau khi cảm ơn chú tám và nhờ ông giữ kín chuyện cá cờ, hai em vội vã về nhà.

Nghe tin bán cá cờ tận hai nghìn, cả nhà mừng rỡ, càng cảm kích chú tám giúp đỡ. Tất nhiên, Trần Bảo An than thở: [Giá mà hôm nay thuyền lớn, chắc chắn còn kiếm nhiều hơn.]

, ba. Có thuyền lớn mới . Không con cá cờ, chỉ riêng đàn cá hồng sam , hôm nay bán cũng hơn hai trăm. Nếu vớt cả đàn, chắc cả nghìn cân.”

Bảo Nhân nhân cơ hội khuyên nhủ. Nhất định nghĩ cách mượn thuyền lớn về. Hôm nay thử nghiệm với nước tinh hoa chứng minh, việc thu hút cá lớn khả thi. Nếu mỗi ngày đều bắt cá quý giá trị như thế, đến hai tháng là gom đủ tiền nhận thầu ngư trường.

Nói , cô lấy hơn hai nghìn kiếm, chia ngay một nửa cho trai.

Trần Bảo An vội từ chối, nhưng Bảo Nhân nhất quyết bắt nhận. Dù , cũng bỏ công lớn. Sau khơi, cô cũng định chia phần theo công sức. Người nhà cô tích góp, nhưng cô cả nhà cùng ngư trường, để cuộc sống ngày càng khấm khá.

Làm nghề biển vốn tiềm năng, thể bỏ lỡ.

Hơn nữa, thuyền lớn thì họ thể tự chở cá lên thành phố bán, chắc chắn lãi nhiều hơn. Còn về bãi đá ngầm — nơi hôm nay cô đến, nhưng đánh vì tranh giành. Thế nên, việc nhà họ bắt cá lớn nhất giữ kín, kẻo kịp nhận thầu gặp họa vì khác ghen tức.

Từ A Muội thấy hai em bàn bạc đấy thì chen lời. Bà cúi xuống xử lý mớ cá vụn còn sót. Thấy trong đó vài con ốc lớn, bà tiếc rẻ: “Thứ ngon thế bán . Ăn ở nhà chẳng lãng phí ?”

Bảo Nhân : “Ăn bụng nhà thì gọi là lãng phí. Mẹ , bình thường cũng nên ăn chút đồ ngon. Chứ nghề biển mà chẳng từng ăn hải sản ngon, thì buồn lắm.”

Thực tế, trong làng, nhiều nhà vì tiếc của mà dám ăn ngon, đem bán lấy tiền. Nghĩ đến cảnh đó, Bảo Nhân thấy chua xót. Cô kiếm tiền cũng là để cả nhà thể ăn uống đầy đủ, nên kiên quyết để chịu thiệt.

“Ơ, ốc to quá! Trưa nay chú hai con thèm ăn gỏi sống…”

Một giọng quen thuộc vang lên. Bảo Nhân thầm thở dài. Quả nhiên là thím hai hổ mò sang. Bà tự nhiên đẩy cổng , thậm chí còn định bê thau ốc luôn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận