“Sao mà chứ? Tổ tiên chúng sống ở ven biển bao đời nay. Trại cá là của chúng . Giao cho ngoài thì chúng sống ?”
Trần Bảo Nhân những lời than vãn , mắt vẫn đang tìm cha và cả trong đám . Khi thấy , cô lập tức chen tới bên .
“Sao em đến đây? Ở đây đông , mau về nhà nghỉ .”
Trần Bảo An thấy em gái chen , lập tức đưa tay đẩy mấy đàn ông xung quanh . Đám mới việc ở bè cá xong, ai nấy đều hôi hám cả . Nếu tin từ chỗ quản lý, chắc họ cũng chẳng tụ tập ở đây giờ .
“Anh , chuyện đường lui ? Hôm qua chẳng sẽ liên kết để đàm phán ?”
Một chú trung niên bên cạnh thì ngay: “Chẳng trưởng thôn còn kịp các thôn khác bàn bạc thì ông quản lý vội vã giao bộ trại cá cho tư nhân ? tin là trong đó chuyện mờ ám.”
Không ít cũng nghĩ như . Nhiều trại cá quốc doanh khi cải tổ đều chia phần cho ngư dân. trại cá của họ quy mô lớn, là giao cho một ông chủ tư nhân thì cũng sai.
Những chuyện nửa đúng nửa sai thế dễ sinh vấn đề.
Bảo Nhân hiện tại lúc cô tay. Cô im lặng thu thập thông tin, hỏi cả đống cua xanh trong xô thể bán .
Dù ăn, nhưng xô cua xanh đầy đến nửa thùng bán cũng hơn năm mươi tệ. Hơn năm mươi tệ là nửa tháng lương của cả cô đấy.
Trần Bảo An lúc mới để ý em gái đang xách cả thùng hải sản đầy, vội vàng nhận lấy. Còn kịp bảo em gái mệt thì thấy trong đó là cua xanh to béo, liền ngạc nhiên hỏi: “Sao em bắt ?”
Trần Bảo Nhân chớp mắt: “Thì cứ bắt thôi mà.”
Mấy xung quanh cũng chú ý tới xô cua, cô ai nấy đều âm thầm nghi hoặc. Không khơi, chỉ bãi biển bắt mà nhiều cua xanh ? Không lẽ học đại học thì vận may cũng hơn?
Trần Bảo Nhân xung quanh bắt đầu "lệch đề". Thấy cả chọn cua , lát nữa sẽ giúp mang bán, cô liền lo nữa. Cá còn thì để xử lý. Cô vác cần câu đống đá ngầm.
Sau khi câu cá xong , thấy ở trại cá giải tán. Chắc là quản lý trại cá mặt chuyện.
Về đến nhà, hỏi thử thì quả nhiên là .
“Các trưởng thôn đó đều đến gặp quản lý. Nếu ông khuyên bảo, họ sẽ trực tiếp lên gặp trưởng trấn.”
Trần bảo Nhân hai con cá nhỏ cô mang về, liền hỏi : “Cá bán ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-my-nhan-phao-hoi-nhat-duoc-dai-lao-huong-giang/chuong-5.html.]
Trần Bảo An gật đầu: “Bán thì bán , nhưng cá nhỏ thì giá. Cá càng to thì càng đáng tiền.”
Trần Bảo Nhân nhớ chỗ cô câu cá hôm nay. Một bãi đá ngầm bình thường, cô cố tình chọn góc nơi dòng chảy giao . Mới thả câu thu hoạch. lẽ vì gần bờ, nên chỉ câu vài con cá tạp.
Hai con cá nhỏ là câu may mắn thôi. Cô cũng câu cá to, nhưng ở bờ thì khó lắm. Nếu dị năng của cô hồi phục thêm chút nữa thì .
Dị năng hệ thủy của cô chỉ phun nước. Ngoài việc điều khiển nước, cô còn thể tinh luyện “tinh hoa nước”. Dù thần kỳ như suối linh trong tiểu thuyết, nhưng giúp cường kiện thể và sức hút với động vật. Nếu dùng nó để câu cá, chắc chắn sẽ câu cá to đầy giỏ.
Bảo Nhân cảm nhận năng lượng trong cơ thể, đoán là bao lâu nữa sẽ thể ngưng tụ tinh hoa nước.
Cô đang suy nghĩ thì cô – Từ A Muội – thấy con gái vất vả cả sáng liền kìm :“Bảo Nhân , nắng ngoài gắt lắm. Ra biển câu cá việc con nên . Con cứ ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng sức là hơn.”
Lại một nữa, gia đình nhắc tới chuyện công việc. Thấy ánh mắt lo lắng của ba và , Trần Bảo Nhân suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định sự thật.
“Mất việc ? Đắc tội ? Không sắp xếp công việc ?”
Quả nhiên, , ba trong nhà đều phản ứng như : [Không thể tin cô học đại học bốn năm mà trường việc !]
“Con hãm hại. Giờ vẫn tìm chứng cứ. Trường cũng tin con. Cho nên hiện tại đơn vị nào phù hợp cả.”
Trần Bảo Nhân nhớ ký ức của nguyên chủ. Một phần do va đập đầu nên mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ vì mất việc.
Tuy , cô lo. Giờ là năm 1984 , nơi nơi đều thể buôn bán nhỏ. Hôm nay tính cá cô câu , chỉ tính thùng cua xanh thôi, cô bán hơn năm mươi đồng. Tiền còn đang trong túi cô đây.
Sống gần biển, mà c.h.ế.t đói chứ? Cuộc sống hơn kiếp của cô cả trăm .
Nghĩ đến đó, Trần Bảo Nhân kìm nở nụ hài lòng.
Thấy nụ , vợ chồng Trần Đại Cường vốn còn định hỏi thêm, giờ gì.
Trần Bảo Nhân cũng để họ khó xử, liền : “Dạo con định nữa.”
Tuy bằng nghiệp, nhưng đắc tội , ở Dương Thành khó sống. Thành phố khác hoặc ngoài tỉnh thì thể còn cơ hội. cơ quan nhà nước thì đừng mơ. Thế nên, ở quê là nhất!