“Chị Bảo Nhân, Dương Thành lớn, ?”
Tiểu Thu nỗi khổ trong lòng cô, hí hửng hỏi chuyện thành phố.
Trường mỹ thuật mà Trần Bảo Nhân học ở Dương Thành.Dương Thành là một trong những thành phố phồn hoa nhất Quảng tỉnh. Xe cộ tấp nập, đèn đuốc sáng trưng, nhà cao tầng san sát.
“Ừ, phát triển lắm. Nếu em thì thể tàu hỏa, rẻ hơn xe khách đấy.”
Tiểu Thu lắc đầu: “Em sắp xem mắt , chắc xa nữa.”
Hơn nữa cũng chẳng tiền để .
Nghe nhắc đến chuyện xem mắt, Trần Bảo Nhân mới sực nhớ Tiểu Thu năm nay tròn hai mươi. Thi trượt cấp ba từ hồi nghiệp cấp hai, cô vẫn ở nhà việc cho đến giờ.
“Thế em Dương Thành, Thâm Thành để công ?”
Mấy năm nay cải cách mở cửa tiến hành, từ làng họ đến Thâm Thành chỉ vài tiếng xe thôi. Trong thôn cũng vài thanh niên ngoài việc. phần lớn vẫn ở nhà, bởi ở trại cá quốc doanh mới là công việc định thực sự – lương, phúc lợi còn cấp nhà ở.
Nghe Bảo Nhân đến chuyện ngoài thuê, Tiểu Thu liền im lặng. Bảo Nhân lớn hơn cô hai tuổi, học đại học ở ngoài bốn năm, nên thật cả hai mấy thiết. Thấy cô đáp, Bảo Nhân cũng lặng lẽ ngậm miệng, cúi đầu dùng chân chọc chọc A Vượng – chú chó nhỏ vẫn lon ton theo từ nhà Trần.
Cún con mới theo cô về đây tối hôm , mà còn thích nghi nhanh hơn cả chủ.
Bờ biển ở thôn Trần Gia dài, cuối thôn là bãi đá ngầm. Lúc thủy triều lên bãi đá sẽ chìm nước biển, khi thủy triều rút mới lộ .
Lúc mới rút thủy triều, cả bãi đá ít mò hải sản.
Vừa đến nơi, Bảo Nhân chẳng để ý gì khác, trong lòng reo hò lao thẳng đến chỗ mấy con cá tuyết nhỏ đang giãy dụa mặt đá.
A Vượng thấy cũng “gâu gâu” mấy tiếng lon ton đuổi theo chủ.
Một một chó phấn khích như thế khiến những đang mò hải sản xung quanh đều ngẩn .
Bảo Nhân thì chẳng để tâm, nhanh chóng dùng kìm kẹp lấy con cá tuyết, bỏ ngay thùng. Ngay đó, mắt cô tinh tường phát hiện một con cua xanh to đang len lỏi trong khe đá.
Cô rằng, thò tay chụp liền. Khí thế khiến Tiểu Thu theo phía hốt hoảng kêu lên: “Cẩn thận kẻo kẹp đó, nó chạy tận khe đá …”
Bảo Nhân chỉ “hì hì”, nghĩ thầm: [Mấy thứ mà sợ thì đúng là lạ.]
Cua xanh tuy chui sâu trong kẽ đá, tay chạm tới nhưng cô cách dụ nó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-my-nhan-phao-hoi-nhat-duoc-dai-lao-huong-giang/chuong-4.html.]
Thừa lúc ai chú ý, trong khe đá đầu ngón tay trỏ của cô khẽ rỉ vài tia nước. Ban đầu chỉ nhỏ như nhỏ giọt từ ống truyền, đó nhanh chóng mạnh dần lên bằng cả vòi nước.
Bảo Nhân cẩn thận điều chỉnh tốc độ dòng nước, trực tiếp xối con cua đang trốn sâu trong kẽ đá ngoài.
Thấy đôi càng to giương lên, cô lập tức tay ba hai lượt bắt , thẳng tay ném thùng.
Toàn bộ quá trình đầy hai phút. Tiểu Thu lơ đãng , thấy con cua to trong thùng, liền kinh ngạc chằm chằm Bảo Nhân.
Bảo Nhân giả vờ ngốc nghếch: “Đấy, vận may tới thì cản cũng cản nổi…”
Câu giống như bật công tắc .
Rất nhanh đó, thêm một con cua xanh lớn lọt tay cô. Rồi một con ốc biển to bằng bàn tay. Thậm chí cả tôm hùm cũng thoát.
Chỉ trong mười phút, cái thùng mang theo đầy ắp hải sản. Thành quả phong phú đến mức khiến những xung quanh ghen tỵ nên lời.
“Ối chà, đây chẳng con bé đại học nhà lão Đại Cường ! Sao mà may thế, nhặt đồ ngon. Chỗ cua xanh mang thị trấn bán cũng năm chục tệ .”
Là con gái nhà ngư dân, Tiểu Thu dĩ nhiên giá trị của mớ hải sản , nhịn thở dài ngưỡng mộ: “Em đúng là xui ghê. Cùng mà nhặt mấy con nghêu rẻ tiền.”
Bảo Nhân thầm nghĩ, nếu “gian lận” thì cô cũng chẳng dễ gì mò nhiều thế trong bãi đá lởm chởm.
Phải, cô là xuyên sách bàn tay vàng. Năng lực đơn giản – điều khiển nước, gọi tắt là dị năng hệ thủy. Sau khi xuyên tới đây, năng lực cũng theo. Nếu , lúc xuyên qua, e rằng cô mất mạng . Vì cái đầu của nguyên chủ quả thực đập vỡ.
Khi tỉnh , cơn đau đầu tưởng chừng nổ tung. Nếu nhờ dị năng hệ thủy tác dụng chữa trị nhất định, cô căn bản chẳng thể sống sót.
Để chữa lành vết thương ở đầu, cô tốn ít công sức. Sau khi bệnh tình hồi phục xuyên thành pháo hôi, tất nhiên vội vàng trở về tránh xa cốt truyện !
Do trị thương nên hôm cô dùng quá mức dị năng, hôm qua vẫn hồi sức. Giờ thì vẻ năng lực đang dần khôi phục, tuy chậm nhưng chỉ cần thể điều khiển nước đơn giản đủ giúp cô dễ dàng vớ đủ loại hải sản .
Vừa líu lo hát vài câu , xách một thùng đầy hải sản, Bảo Nhân quyết định về nhà đổi thùng trống mới câu cá tiếp.
đến con đường dẫn trại cá. Cô thấy phía chen chúc, ồn ào nhốn nháo, trông chẳng giống chuyện gì ho.
Lén lắng , quả nhiên tin lành gì.
“Quản lý trại cá thực sự ? Cấp nhất định giao thầu cho ngoài tỉnh ?”