Khi Bảo Nhân xuyên đến, ký ức tuy rối loạn nhưng cũng nhận ngay chỉ đơn giản là xuyên , mà là rơi một quyển tiểu thuyết niên đại đoàn sủng. Những loại truyện cô từng qua ít khi tận thế xảy . Đặc biệt là quyển tiểu thuyết , vì nhân vật pháo hôi mang cùng tên với cô nên cô qua.
Chỉ tiếc, lúc đó mới lướt mấy chương đầu thì tận thế ập tới. Từ đó trở , cô nào còn tâm tư mà sách, suốt ngày chỉ chạy đôn chạy đáo tìm đồ ăn. cô vẫn nhớ rõ trong nguyên tác truyện, nhân vật Trần Bảo Nhân chỉ là một công cụ hy sinh, c.h.ế.t để nền cho nữ chính vang danh.
Cũng chính vì lẽ đó mà cô lập tức quyết định gom đồ trở về nhà.
Nơi là thôn Trần Gia, vốn chẳng hề xuất hiện trong nguyên tác. Bối cảnh truyện đều xoay quanh những thành phố lớn, còn nơi đây chỉ là một làng chài nhỏ thuộc về một thị trấn ven biển của Quảng tỉnh, chẳng dính dáng gì đến mạch truyện.
Trực giác mách bảo Bảo Nhân rằng, chỉ cần ở đây cô nhất định thể sống yên .
Ít , cái ăn cái mặc chẳng cần lo nghĩ.
Đứng trong sân, chỉ cần kiễng chân là thể thấy biển xanh ngút ngàn nơi chân trời. Sóng biển rì rào vỗ bờ, tiếng gió mặn mòi thổi qua mang theo hương vị đặc trưng của biển cả.
Nơi phong thủy bảo địa như thế, Trần Bảo Nhân nào lý do yêu thích?
Còn món nợ mà nguyên chủ từng chịu thiệt thòi tay nữ chính… sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi đủ. bây giờ, điều quan trọng nhất chính là—tận hưởng cho trọn vẹn cái thời đại cơm no áo ấm, chẳng cần lo cái bụng !
Từ A Muội vẫn nhắc nhở về việc nghiệp, Trần Bảo Nhân liền đổi chủ đề: “Mẹ, nãy thím hai hỏi về ngư trường, chuyện gì ?”
Bố và cả nguyên chủ đều ở ngư trường quốc doanh gần nhà. Dù lương nhiều, nhưng ăn mặc thiếu. Các làng quanh đều .
Nghe con gái hỏi về ngư trường, Từ A Muội thở dài: “Nghe ngư trường nhà sắp học theo mấy thành phố lớn như Dương Thành, Thâm Thành, Hải Thành, cái gọi là cải chế.”
Nghe đến hai chữ “cải chế”, Trần Bảo Nhân lập tức hiểu .
Những năm 80 là thời kỳ kinh tế phát triển nhanh chóng, nhưng sự phát triển đó kèm với vô cải cách. “Cải chế” ở đây nghĩa là chuyển ngư trường quốc doanh thành hợp đồng tư nhân.
Mặc dù từng trải qua, nhưng thế giới của cô cũng từng trải qua giai đoạn , nên cô : hợp đồng tư nhân cơ hội lớn lắm.
Không suy nghĩ nhiều, Trần Bảo Nhân : “Nếu thật sự thể thầu hợp đồng, cũng mà.”
Thời điểm , biển cả tài nguyên phong phú, chỉ cần gặp bệnh cá ô nhiễm, hợp đồng ngư trường cơ bản là kinh doanh chắc chắn thắng sợ lỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-my-nhan-phao-hoi-nhat-duoc-dai-lao-huong-giang/chuong-2-ban-tay-vang.html.]
“Có cũng , nhà đồng nào mà nhận hợp đồng!” Từ A Muội thở dài. Không tiền thì gì cũng bằng thừa.
Trần Bảo Nhân cũng cạn lời. Một cô gái nghiệp thất nghiệp, túi sạch hơn cả mặt. Vé xe về nhà hôm qua còn bán chiếc xe đạp cũ của nguyên chủ để đủ tiền.
Ngay lúc con đều “bó tay” vì tiền, từ ngoài vang lên tiếng và bước chân nhộn nhịp.
Cánh cổng sân nhà mở , hai đàn ông cao to khỏe mạnh, mỗi khuân một rổ cá tiến .
Trần Bảo Nhân những rổ cá đầy tràn, trong lòng lập tức vui sướng.
Nhiều cá thế , cô thích lắm!
Đây là cá đánh từ ngư trường hôm nay, chia về nhà. Thời tiết nóng, nhà tủ lạnh đá để bảo quản, cả nhà lập tức sức việc, quanh giếng mổ cá phơi cá.
Hôm qua quá muộn, Trần Đại Cường hôm nay mới kỹ con gái. Nhìn thấy cô gái đại học nhà gầy và đen hẳn.
“Mấy tháng về, còn đen và gầy hơn . Học hành đúng là vất vả thật. May mà con cũng nghiệp …”
Nghe những lời quan tâm, Trần Bảo Nhân xúc động trong lòng. Thực nguyên chủ đúng là đen gầy. Từ lúc học đại học, cô vốn là cô gái da trắng, xinh học mỹ thuật. Bốn năm trôi qua, gầy gò hơn cả bạn học ngành y. Nếu ký ức đại học, Trần Bảo Nhân gần như nghi ngờ cơ thể vốn dĩ là một cô gái nông thôn đen gầy.
Từ A Muội cũng gật gù: “ , đại học vất vả quá. Thế mới hiểu câu ‘ học hành gian khổ’.”
Anh cả Trần cũng thành thật gật đầu: “Không , em gái về nhà ? Sau cứ ngày nào cũng nấu món ngon cho con, chắc chắn sẽ hồi phục thôi…”
Trần Bảo Nhân khẽ động tay, nghĩ: chỉ ăn ngon thôi đủ, may mà cô “bàn tay vàng” của riêng .
Khi gia đình bốn bàn hôm nay nấu món gì, từ ngoài sân vang lên một tràng ồn ào. Rồi nhiều ngoài sân hô hào gọi .
Chương 2
“Đại Cường, thôi… cùng qua nhà tam thúc công…”
Qua hàng rào trong sân, mấy đàn ông ngậm điếu thuốc gọi sang Trần Đại Cường.
Trần Bảo Nhân những , sắc mặt ai nấy đều khó coi, giữa chân mày hiện rõ vài phần phẫn nộ và sầu lo. Hiển nhiên, việc họ gọi cha cô chắc chắn chuyện gì.
Trần Đại Cường cái sọt cá vẫn còn hơn nửa, phần . Giết cá là việc nặng nhọc, chỉ ông với con trai lớn mới nhiều hơn. Vợ với con gái chỉ cần phụ ướp muối, xâu cá là . Giờ ông mà , thì con trai cả sẽ thêm nhiều.