THẨM THANH TỪ

HẾT

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymGeQzV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảnh khắc đối mặt với Thẩm Thanh Từ, tôi cuối cùng cũng chắc chắn rằng cô ấy đã tỉnh lại thật rồi, tôi đã đợi ngày này suốt năm năm.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hóa ra những lời tôi từng nói, Thẩm Thanh Từ đều nghe thấy cả, cô ấy biết hết mọi chuyện.

Hôm đó Kiều Sương khóc nói với tôi: "Em không phải người thứ ba, nếu cô ấy còn muốn ở bên anh, em sẽ chủ động buông tay."

Tôi ôm lấy cô ấy dỗ dành rất lâu, tôi không thể phụ lòng Thẩm Thanh Từ, rồi lại phụ bạc cả cô ấy được.

Thẩm Thanh Từ nói với tôi: "Chia tay đi."

Đây là câu nói đã muộn mất hai năm, cả hai chúng tôi đều biết, một câu nói tưởng chừng bình thường lại ẩn chứa ý nghĩa gì.

Mười hai năm của chúng tôi, đã kết thúc rồi.

Thẩm Thanh Từ và Kiều Sương hòa hợp với nhau khá tốt.

Hôm sinh nhật cô ấy, nhìn dáng vẻ cô ấy nhắm mắt thành tâm ước nguyện, tôi rất muốn hỏi xem điều ước của cô ấy là gì.

Nếu có thể, tôi muốn giúp cô ấy thực hiện điều đó.

Ngày cưới của tôi và Kiều Sương đã được định xong.

Tôi hỏi Thẩm Thanh Từ: "Đám cưới của chúng tôi, em sẽ đến chứ?"

Đó là một câu hỏi mang ý khẳng định, tôi vừa mong đợi lại vừa căng thẳng.

Thẩm Thanh Từ nói: "Nếu tôi có thời gian, em sẽ đến."

Ngày cưới của tôi và Kiều Sương, lúc đón khách, tôi nhìn máy bay trên trời mà lòng có chút hoang mang.

Thẩm Thanh Từ không đến, Kiều Sương gọi điện cho cô ấy không được, gửi tin nhắn thì báo bị từ chối nhận, tôi cũng vậy.

Kiều Sương rất thất vọng, cứ hỏi đi hỏi lại tôi, liệu có phải Thẩm Thanh Từ vẫn còn trách cô ấy không.

Buổi tối, Kiều Sương uể oải bóc phong bì mừng cưới, rồi rút ra một chiếc duy nhất đặc biệt đưa cho tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-thanh-tu/het.html.]

Trên chiếc phong bì màu xanh nhạt có in hình vẽ chibi của tôi và Kiều Sương, xung quanh là vòng hoa lan chuông.

Tôi mở ra, bên trong là nét chữ có phần nguệch ngoạc, có lẽ người viết hơi khó khăn khi viết.

"Gửi: Giang Dật & Kiều Sương

Sớm tối cùng năm tháng song hành, nguyện hai bạn cùng nhau đi đến tận bình minh.

Xuân sang hạ tới, thu hoạch đông tàn, tương lai chúng ta hãy còn dài.

Thẩm Thanh Từ."

Bên trong phong bì có một tấm thẻ, là thẻ tôi từng làm cho cô ấy, dùng để nhận cổ tức công ty.

Kiều Sương cẩn thận cất chiếc phong bì vào tủ khóa lại như báu vật, "Anh nói xem cô ấy đã đi đâu rồi? Có ai đi cùng cô ấy không?"

Tôi và Giang Dật quen nhau từ hồi cấp ba, yêu nhau vào đại học, đến nay đã tròn mười hai năm.

Khi cô ấy đi tảo mộ cho bố mẹ mình và mẹ tôi, tôi thấy có một bó hoa lan chuông nhỏ.

Cô ấy đã về qua, nhưng không liên lạc với chúng tôi.

Kiều Sương gửi cho tôi thông tin biểu diễn của dàn nhạc ở Phòng hòa nhạc Vàng, tên Thẩm Thanh Từ nằm trang trọng trong danh sách.

Kiều Sương còn sốt ruột hơn cả tôi, lập tức đặt vé máy bay, cuống quýt thu dọn hành lý.

Nhìn Thẩm Thanh Từ trên sân khấu, tôi như thấy lại cô ấy của nhiều năm về trước.

Buổi biểu diễn kết thúc, Kiều Sương kéo tôi ra hậu trường tìm Thẩm Thanh Từ.

Cô ấy không hề ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói một câu: "Là hai người à, lâu rồi không gặp."

(Hết)

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận