THẨM THANH TỪ

CHƯƠNG 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymGeQzV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau ngày hôm đó, Giang Dật rất lâu không đến.

Lần sau đến, anh đưa Kiều Sương theo cùng, anh xin lỗi tôi, lại hy vọng tôi có thể hiểu cho anh.

Tôi điên cuồng muốn xuyên qua màn sương trắng, nhưng chẳng có tác dụng gì, tôi khóc đến gần như ngất đi, tôi không muốn anh ở bên người khác, nhưng lại không thể không chấp nhận.

Về sau mỗi lần Giang Dật đến, đều có Kiều Sương đi cùng.

Những lúc Giang Dật không có ở đây, Kiều Sương sẽ đến thăm tôi, giúp tôi lau người, xoa bóp tay chân.

Cho đến khi Giang Dật nói với tôi, họ sắp đính hôn rồi.

Tôi đột nhiên vượt qua được màn sương trắng đó, nhưng khi thật sự nhìn thấy người mình ngày đêm mong nhớ, tôi lại không thể thốt ra một lời trách móc nào.

5

Tôi đã thêm WeChat của Kiều Sương.

Vòng bạn bè của cô ấy để chế độ công khai, hầu hết mọi nội dung đều liên quan đến Giang Dật.

Cô ấy rất thích chia sẻ những mẩu chuyện vụn vặt trong cuộc sống, nồng nhiệt mà chân thành.

Tôi đang xem đến nhập tâm thì Kiều Sương gửi tin nhắn đến.

“A Từ, cậu thấy váy cưới nào đẹp?”

Cô ấy gửi cho tôi mấy tấm ảnh mặc các kiểu váy cưới khác nhau, phía sau mỗi tấm ảnh đều là Giang Dật đang cưng chiều nhìn cô ấy.

Tôi trả lời cô ấy: “Kiểu trễ vai đi, vai cậu thon nhỏ, xương quai xanh rất đẹp.”

Hồi đại học, tôi và Giang Dật đi ngang qua một cửa hàng áo cưới, tôi kéo anh vào, khoảnh khắc rèm được kéo ra, mắt Giang Dật liền đỏ hoe.

Tôi cười cợt trêu anh: “Thử bộ đồ thôi mà anh cũng khóc, đến lúc ở hôn lễ thì anh biết làm thế nào đây?”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Anh véo eo tôi một cái: “Anh mới không khóc, có khóc thì cũng là em khóc…”

Tiếc rằng thời niên thiếu, chẳng tin nhân gian có ly biệt.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng chúng tôi sẽ thuận lợi bước vào lễ đường hôn nhân, nhưng chuyện bất ngờ luôn đến đột ngột hơn ngày mai.

Vẫn nhớ ngày trước khi xảy ra chuyện, tôi còn đang giận dỗi với Giang Dật.

“Anh nói sẽ đi cùng bọn em, lại bảo phải tăng ca, đồ nói dối!”

Giang Dật ở đầu dây bên kia liên tục xin lỗi: “Xin lỗi bảo bối, lần sau anh nhất định sẽ đi cùng em, tuyệt đối không nuốt lời.”

Tôi rất dễ giận, nhưng cũng rất dễ dỗ.

Sau này tôi lại vô số lần thấy may mắn, may mà lúc đó Giang Dật không có ở trên chiếc xe ấy.

Vào ngày sinh nhật, tôi xuất viện.

Giang Dật đến đón tôi: “Về nhà… bố mẹ em à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-thanh-tu/chuong-4.html.]

Nhìn cảnh đường phố xa lạ ngoài cửa sổ, tôi gật đầu.

Giang Dật ngập ngừng: “Nhà cửa anh vẫn luôn thuê người dọn dẹp định kỳ, tất cả đồ đạc đều không hề động đến.”

Mọi bài trí trong nhà vẫn giữ nguyên như cũ, đi một vòng, tôi mới biết sự ngập ngừng của Giang Dật là vì sao.

Đó là tất cả những món quà Giang Dật tặng tôi từ hồi cấp ba đến đại học.

Ba năm đầu tiên tôi hôn mê, có quà sinh nhật, quà kỷ niệm, quà lễ tình nhân, quà năm mới.

Hai năm sau đó, là quà sinh nhật và quà năm mới.

Có quà Giang Dật tặng, cũng có quà Kiều Sương tặng.

Tôi không mở ra, xếp chúng lại ngay ngắn, vẫn để ở chỗ cũ.

Đó là mười hai năm của tôi, cũng là của Giang Dật, tôi không hối hận, cũng không muốn cố tình trốn tránh.

Trên ban công vẫn còn chậu hoa lan mẹ trồng, trong nhà vệ sinh vẫn còn d.a.o cạo râu của bố.

Tôi nhìn tấm ảnh chụp chung với bố mẹ, mân mê từng đường nét chân mày, ánh mắt của họ, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.

Đột nhiên tôi bật khóc nức nở, tôi rất nhớ bố mẹ, cũng không nỡ rời xa Giang Dật.

6

Buổi tối Kiều Sương đến cùng Giang Dật, Giang Dật vào bếp nấu cơm, Kiều Sương ngồi xem TV cùng tôi.

Kiều Sương mang ra một chiếc bánh kem, trông thật sự rất xấu.

Cô ấy ngượng ngùng cười: “Đây là tớ làm theo hướng dẫn trên mạng, cậu đừng chê nhé.”

Tôi cười lắc đầu, nhắm mắt lại ước nguyện.

Ước gì ư? Tôi cũng không biết mình còn muốn gì nữa, sống sót được đã là ơn trời lắm rồi.

Khoảnh khắc tôi mở mắt ra, qua ánh nến lay động, cả Giang Dật và Kiều Sương đều đang nhìn tôi.

Tôi nghĩ, đây có lẽ là kết cục tốt đẹp nhất rồi.

Kiều Sương tặng tôi một cây đàn violin.

"Cây đàn cũ của cậu bị gỉ hết rồi, cây này tớ nhờ người đặt làm riêng, có thay đổi một chút xíu."

"Tuy tay cậu chưa khỏi hẳn, nhưng tớ tin sẽ có ngày cậu làm được. Tặng cậu cây đàn này cũng là mong cậu có một cuộc đời mới. Tớ và Giang Dật đều là người nhà của cậu, mong cậu sẽ thích."

Nhìn cây đàn đó, tôi dường như đột nhiên thấy nhẹ lòng.

Điều khiến tôi buồn chưa bao giờ là sự mất mát, mà là những điều tôi từng tin tưởng mãnh liệt lại có thể trôi đi như nước chảy.

Cũng biết rằng điều này là không thể tránh khỏi, sẽ có người mới bù đắp, chỉ là bản thân cứ tự dằn vặt mình mà thôi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận