Tôi không ngừng tự nhủ, phải bình thản chấp nhận sự hợp tan ly biệt của mỗi giai đoạn, Giang Dật không phải chỉ có thể có một mình tôi.
Giang Dật đi công tác rồi, trước khi đi anh có nhắn tin cho tôi.
“Nếu em gặp Kiều Sương, đừng tức giận, cứ để cô ấy đi là được.”
Có người rón rén bước vào, tôi quay người lại, thấy Kiều Sương đang cầm một bó hoa đứng sững tại chỗ.
Cô ấy mở to mắt, lùi lại mấy bước liền: “Xin lỗi… tôi có làm ồn đến cậu không?”
Tôi lắc đầu, bật cười khẽ: “Cậu rất sợ tôi à?”
Trông cô ấy có chút ngây ngô: “Cậu cười lên trông đẹp thật.”
Ngay sau đó lại nhanh chóng phản ứng lại, lúng túng xua tay.
“Chỉ là sợ cậu thấy tôi sẽ không vui, Giang Dật nói rồi, tâm trạng của cậu không thể d.a.o động quá lớn.”
Tôi đáp một tiếng không sao, cô ấy vui vẻ cười rộ lên, để lộ hai lúm đồng tiền.
“Vậy cậu đói chưa? Tôi đi mua đồ ăn cho cậu nhé.”
Tôi buột miệng nói một món, cô ấy cắm hoa xong, vui vẻ chạy đi như một chú nai con.
Tôi nghe thấy cô ấy gọi điện cho Giang Dật: “Thẩm Thanh Từ thấy em rồi, chị ấy không giận đâu nha, còn cười với em nữa.”
Cháo Kiều Sương mua về không có hành lá ngò rí, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Bàn tay đang lau mồ hôi của cô ấy khựng lại, có chút hoang mang: “Không thích sao? Tôi nhớ cậu không thích ăn hành lá ngò rí mà.”
Bạn thấy đó, tôi biết trách cô ấy thế nào đây.
Tôi rất kén ăn, có nhiều món tôi không ăn, đôi khi ngay cả mẹ tôi cũng nhớ nhầm mà nấu sai món.
Nhưng Giang Dật lại nhớ rất rõ, kể từ khi ở bên anh ấy, trên bàn ăn chưa bao giờ xuất hiện những món tôi không thích.
Không phải mối tình nào cũng bắt buộc phải có bạch nguyệt quang, phải có truy thê hỏa táng tràng.
Không phải cứ ầm ĩ đòi giành anh ấy về mới là yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-thanh-tu/chuong-3.html.]
Kiều Sương ở bệnh viện chăm sóc tôi liên tục mấy ngày liền.
Tay tôi bắt đầu thử tập vật lý trị liệu, rất đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Buổi tối Kiều Sương nằm ngẩn người trên sofa, tôi ngồi dậy bật đèn ngủ: “Cậu muốn nói gì? Cứ nói đi.”
Cô ấy nghiêng người nhìn tôi một lúc, khẽ nói: “Tôi không phải muốn chia sẻ câu chuyện tình yêu của chúng tôi với cậu, tôi chỉ muốn cậu biết mấy năm nay anh ấy rất vất vả, cậu muốn trách thì cứ trách tôi, đừng trách anh ấy.”
4
Kiều Sương nói rất nhiều, có những chuyện tôi biết, cũng có những chuyện tôi không biết.
“Năm thứ tư cậu hôn mê, công ty gặp khủng hoảng, Giang Dật uống rượu đến xuất huyết dạ dày, tôi hỏi anh ấy tại sao phải liều mạng như vậy, anh ấy nhìn ảnh cậu, nói rằng anh ấy muốn cậu tỉnh lại sẽ được sống cuộc sống tốt đẹp, không cần phải chịu thêm chút khổ cực nào nữa.”
“Lúc tôi đến bệnh viện thăm anh ấy, mẹ anh ấy đã khóc lóc khuyên anh ấy từ bỏ đi, dù sao bốn năm rồi cậu cũng không có phản ứng gì, nhưng anh ấy như một con sư tử nổi giận, hét lớn rằng cậu nhất định sẽ tỉnh, dường như hét càng to thì hy vọng càng lớn.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Không lâu sau mẹ anh ấy cũng qua đời, cả người anh ấy suy sụp, biến mất mấy ngày liền, sau đó lại quay về công ty bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ, anh ấy có thể không ngủ không ăn liên tục, anh ấy luôn cô đơn lẻ loi một mình, cũng từ lúc đó, tôi vừa ngưỡng mộ cậu, lại vừa thích anh ấy.”
“Tôi đã tỏ tình với anh ấy năm lần, lần nào anh ấy cũng vô thức từ chối, mãi đến lần thứ sáu, anh ấy mới kể cho tôi nghe câu chuyện giữa hai người, tôi biết mười hai năm đó có ý nghĩa gì với hai người, tôi thương cậu, cũng thương anh ấy, nhưng anh ấy cô đơn quá, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy.”
“Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nói rằng đợi cậu tỉnh lại rồi mới kết hôn với tôi, bởi vì hai người là người nhà duy nhất của nhau rồi, anh ấy muốn nhận được lời chúc phúc của cậu. Tôi không dám hỏi nếu cậu cứ mãi không tỉnh thì phải làm sao, chỉ hỏi anh ấy nếu cậu không đồng ý thì sao, rất lâu sau anh ấy mới nói một câu, cô ấy sẽ không thế đâu.”
Giọng Kiều Sương yếu dần, rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Tôi biết khoảng thời gian khó khăn nhất của Giang Dật, là Kiều Sương đã cùng anh vượt qua.
Mấy ngày anh biến mất, là ở trong bệnh viện.
Anh có chút thảm hại, gục mặt vào lòng bàn tay tôi, cố gắng kìm nén tiếng khóc.
“A Từ, anh hơi mệt rồi, anh không muốn kiên trì nữa…”
“A Từ, anh mất mẹ rồi, anh chỉ còn có em thôi…”
“A Từ, sao em còn chưa tỉnh dậy vậy…”