THẨM THANH TỪ

CHƯƠNG 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi ngồi rất lâu trong nghĩa trang mới đứng dậy đi xuống núi.

Căn nhà tôi định giữ lại mãi mãi, chỉ mang theo một vali nhỏ và cây violin Kiều Sương tặng, cùng một tấm ảnh gia đình.

Phong bì mừng cưới cho Giang Dật và Kiều Sương là do tôi tự thiết kế, vì tay còn yếu nên tốn khá nhiều công sức.

Trong phong bì đựng một thẻ ngân hàng, là Giang Dật giúp tôi làm, dùng để nhận cổ tức công ty.

Còn về cổ phần, tôi đã ủy thác cho luật sư giúp tôi làm việc với Giang Dật sau khi tôi đi.

Tôi đã xem hóa đơn viện phí, không thể tiếp tục an tâm hưởng thụ những gì Giang Dật cho được nữa.

Ngày Giang Dật và Kiều Sương tổ chức đám cưới, tôi đứng từ xa nhìn một lát.

Màu xanh khói và trắng hòa quyện vào nhau, như một đại dương xanh trắng bung nở trong khung tranh.

Dịu dàng chữa lành, sạch sẽ tươi sáng.

Gửi phong bì xong, tôi bắt taxi ra sân bay, xóa hết mọi cách liên lạc với Giang Dật và Kiều Sương.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Xe mới đi được vài chục mét, tôi lại bảo bác tài dừng xe, vẫn không kìm được quay đầu nhìn lại.

Tôi muốn xem dáng vẻ Giang Dật làm chú rể.

Ngu Thanh hỏi tôi, "Sẽ cảm thấy không cam lòng chứ?"

Có chứ, cũng sẽ thấy tiếc nuối.

Nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Tôi còn yêu Giang Dật không, tôi không biết.

Tôi là người xem phim rất dễ khóc.

Có lần xem nữ chính trong phim bị ngược đãi tàn tạ, tôi khóc nức nở, hỏi Giang Dật, "Cô ấy tan nát cả rồi, sau này sẽ không gặp được người yêu cô ấy nhiều như vậy nữa đúng không."

Giang Dật dịu dàng lau nước mắt cho tôi, "Không đâu, người yêu cô ấy sẽ nhặt từng mảnh vỡ của cô ấy lên, vừa nhặt vừa vui vẻ nói, mảnh này là của anh, mảnh kia cũng là của anh, cùng cô ấy trở nên tốt hơn, cũng chấp nhận sự không hoàn hảo của cô ấy."

Tôi đã từng tan vỡ, là Giang Dật đã tốn rất nhiều công sức mới ghép tôi lại được.

Anh ấy đã cố gắng rồi, nhưng tiếc là tình cảm không phải cứ cố gắng là sẽ có kết quả tốt.

Là do tôi trở về quá muộn.

9

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-thanh-tu/chuong-6.html.]

Ngu Thanh đã liên hệ bác sĩ cho tôi ở Vienna, ngoài công việc hàng ngày thì tôi liên tục tập phục hồi chức năng.

Tôi theo Ngu Thanh, giúp dàn nhạc của cô ấy làm những việc trong khả năng.

Ban đầu tôi luôn mất ngủ, thức trắng đêm, phải dựa vào thuốc mới có thể thả lỏng giây lát.

Cũng có lúc nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, vô thức gọi tên Giang Dật.

Lặp đi lặp lại nhìn dãy số quen thuộc, nhưng cuối cùng vẫn không gọi đi.

Luôn tự hỏi, liệu Giang Dật có nhớ mình không?

Nhưng, anh ấy đã có gia đình rồi.

Năm đầu tiên ở Vienna, việc phục hồi của tôi bắt đầu có hiệu quả, nắm tay cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Năm thứ hai, tôi bắt đầu thử kéo đàn, vấp váp, kéo được nửa chừng đã có chút không trụ nổi.

Năm thứ ba, tôi có thể chơi hoàn chỉnh một bản nhạc, không được trôi chảy lắm, nhưng mọi người trong dàn nhạc đều vui mừng nhảy cẫng lên.

Năm thứ tư, tôi cùng dàn nhạc đứng trên sân khấu của Phòng hòa nhạc Vàng.

Dù không phải là bè trưởng, tôi vẫn căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Tiếng nhạc vang vọng khắp khán phòng, theo động tác kéo đàn, tầm mắt tôi rơi vào vết sẹo trên tay.

Đột nhiên cảm thấy, nó hình như cũng không còn đáng sợ như vậy nữa, mà đã trở thành minh chứng của tôi.

Ngắm hoàng hôn bên dòng sông Danube xanh, cầu nguyện ở Nhà thờ Thánh Charles, ngồi vòng đu quay ở công viên Prater.

Thỉnh thoảng nhớ lại Giang Dật, cũng có thể mỉm cười nói rằng mọi chuyện đã qua rồi.

Một ngày rảnh rỗi, Ngu Thanh nói: "Giang Dật và Kiều Sương có con rồi, là con gái."

Tôi vừa chải lông cho mèo con, vừa thờ ơ đáp, "Ồ, tốt quá."

Đời người vốn là một cuộc gặp gỡ và chia ly không ngừng nghỉ, tôi hiểu sâu sắc điều này.

Buồn vui tự mình trải qua, người khác khó lòng thấu hiểu, đôi khi tôi sẽ lặng lẽ suy sụp, nhưng tôi cũng sẽ âm thầm tự chữa lành.

Không yêu mà lãng mạn, nhiệt huyết và mãi mãi là chính mình.

Tôi có nhịp điệu của riêng mình, có những sai sót của riêng mình, cho phép bản thân là chính mình, cho phép mọi thứ diễn ra như nó vốn có.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận