Mẹ cũng rất thích Thẩm Thanh Từ, trước đây thường giục tôi cưới cô ấy về nhà, sao có thể nói như vậy được chứ.
Sau khi xuất viện tôi lại bắt đầu lao vào công việc cường độ cao, khủng hoảng công ty vẫn chưa được giải quyết, mẹ lại qua đời.
Đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, tôi chạy đến bệnh viện trốn đi.
Tôi và Thẩm Thanh Từ, chính là người nhà duy nhất của nhau rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi khóc nức nở trước mặt Thẩm Thanh Từ, may mà cô ấy không nhìn thấy.
"A Từ, anh mệt quá... Em mở mắt ra nhìn anh, ôm anh một cái được không..."
"A Từ, anh sắp không chịu nổi nữa rồi, anh có thể từ bỏ không..."
Nhưng khi nhìn thấy hóa đơn viện phí, tôi bình tĩnh lại.
Dùng nước lạnh rửa mặt, rồi đi thẳng về công ty.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
15
Một hôm tôi tăng ca đến nửa đêm, phát hiện một ngọn đèn ở bộ phận thiết kế vẫn còn sáng.
Kiều Sương trông đã rất buồn ngủ rồi, nhưng tay vẫn không ngừng làm việc.
Tôi khuyên cô ấy về nghỉ ngơi, cô ấy lại vỗ vỗ mặt, bướng bỉnh không chịu đi, nhất quyết phải làm ra phương án khiến khách hàng hài lòng mới thôi.
Khoảnh khắc đó, tôi nhớ đến lúc Thẩm Thanh Từ luyện đàn, vì một lỗi nhỏ mà nhất quyết phải đàn đi đàn lại một bản nhạc hàng chục, hàng trăm lần.
Nhưng tôi biết, không ai là người thay thế của ai cả, Kiều Sương là Kiều Sương, Thẩm Thanh Từ chỉ là Thẩm Thanh Từ.
Sau này, thời gian tôi và Kiều Sương ở cùng nhau ngày càng nhiều, những lúc cô ấy không tăng ca, sẽ pha cà phê, chuẩn bị đồ ăn khuya cho tôi.
Cho đến khi cô ấy nói thích tôi, tôi đã từ chối, tôi không thể ở bên người khác được, Thẩm Thanh Từ phải làm sao đây.
Nhưng những ngày Kiều Sương ở bên cạnh tôi quá nhiều, những lúc vui vẻ, những lúc khó khăn.
Đã lâu lắm rồi không có ai đáp lại tôi như cô ấy, tôi cần sự đáp lại này.
Lần thứ sáu cô ấy nói thích tôi, tôi đã kể cho cô ấy nghe câu chuyện của tôi và Thẩm Thanh Từ.
Mười hai năm của tôi và Thẩm Thanh Từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-thanh-tu/chuong-8.html.]
Tôi thử chấp nhận cô ấy, nhưng tôi cần phải nói hết những băn khoăn của mình cho cô ấy biết.
Kiều Sương nói cô ấy không để tâm, "Em có thể cùng anh đợi cô ấy tỉnh lại."
Tôi đã thất hứa với Thẩm Thanh Từ, tôi và Kiều Sương ở bên nhau rồi.
Tôi đưa Kiều Sương đến bệnh viện thăm Thẩm Thanh Từ, Kiều Sương nói cô ấy rất đẹp.
Sau đó tôi lại lén đến bệnh viện, đến xin lỗi Thẩm Thanh Từ, mong cô ấy đừng giận tôi.
Cô ấy đánh tôi mắng tôi đều được, nhưng phải nhớ tỉnh lại.
16
Năm thứ năm Thẩm Thanh Từ hôn mê, công ty đi vào quỹ đạo, mở rộng quy mô.
Tôi thường xuyên đi công tác, Kiều Sương bèn thay tôi đến thăm Thẩm Thanh Từ, thỉnh thoảng còn giúp lau người cho cô ấy.
Tôi và Kiều Sương đã đính hôn.
Kiều Sương hỏi tôi khi nào có thể kết hôn, tôi nói đợi Thẩm Thanh Từ tỉnh lại đã.
Sẽ có ngày đó thôi.
Dàn nhạc yêu thích nhất của Thẩm Thanh Từ biểu diễn ở Phòng hòa nhạc Vàng, Kiều Sương hỏi tôi có muốn đi xem không, xem thay cho Thẩm Thanh Từ.
Đêm khuya hôm xem biểu diễn xong, bệnh viện gọi điện tới, nói Thẩm Thanh Từ tỉnh rồi, tôi cứ ngỡ mình đang mơ.
Kiều Sương dụi mắt hỏi tôi sao vậy, tôi nói là điện thoại từ bệnh viện.
Cô ấy hỏi: "Có phải Thẩm Thanh Từ tỉnh rồi không?"
Tôi đáp: "Hình như vậy."
Cô ấy đứng hình vài giây, rồi nhanh chóng xuống giường thu dọn hành lý, còn không quên gọi tôi: "Ngẩn ra đó làm gì, chúng ta về ngay bây giờ."
Tôi và Kiều Sương tức tốc về nước, chạy từ sân bay đến bệnh viện, lúc đến cửa phòng bệnh, tôi lại thấy sợ hãi.
Kiều Sương buông tay tôi ra.
"Anh vào trước đi, em theo sau anh, em sợ cô ấy không muốn gặp em."