THẨM THANH TỪ

CHƯƠNG 1

Lúc tôi tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, Giang Dật đang cùng bạn gái mới xem hòa nhạc ở Vienna.

Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh vui mừng khôn xiết, đôi mắt bỗng hoe đỏ.

“Anh đã đợi ngày này năm năm rồi, em có thể tỉnh lại anh thật sự rất vui.”

Tôi rút bàn tay đang bị anh nắm chặt ra, nhìn về phía cô gái sau lưng anh.

Mỉm cười hỏi anh: “Thật sao?”

“Còn vui hơn cả chuyện anh sắp đính hôn à?”

1

Ngày thứ ba sau khi tôi tỉnh lại, Giang Dật trở về, đi cùng còn có bạn gái mới của anh.

Anh đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn tôi chăm chú, dường như đang xác nhận xem đây có phải là sự thật không.

Nhìn gương mặt tôi ngày đêm mong nhớ ấy, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương.

Tôi và Giang Dật quen nhau từ cấp ba, yêu nhau hồi đại học, đến nay đã tròn mười hai năm.

Trong ánh mắt anh nhìn tôi có kích động, có vui mừng, có áy náy, chỉ duy nhất không còn tình yêu.

Giang Dật cẩn thận ngồi xổm xuống bên giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

“A Từ, sao tay em lạnh thế?”

“Anh đã đợi ngày này, đợi suốt năm năm, em có thể tỉnh lại anh thật sự rất vui.”

Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, từ từ rút tay về, hỏi như đùa.

“Còn vui hơn cả chuyện anh sắp đính hôn à?”

Ánh mắt Giang Dật lóe lên vài cái, anh cúi đầu: “Em biết cả rồi sao?”

“Ừm.”

Im lặng, yên tĩnh, không khí trong phòng bệnh trở nên kỳ lạ đến lạ thường.

Tôi nhìn vết sẹo ghê rợn trên tay phải, như đang tự lẩm bẩm lại như đang hỏi anh.

“Buổi hòa nhạc ở Vienna, hay không?”

Tôi là người chơi violin, ước mơ lớn nhất trước đây chính là có thể tổ chức một buổi hòa nhạc tại Phòng hòa nhạc Vàng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ánh mắt Giang Dật dừng trên tay tôi, anh hoảng hốt đứng dậy: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”

Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và cô gái đứng bất động bên tường.

Cô ấy bối rối nhìn tôi, giọng điệu dè dặt: “Tôi tên Kiều Sương, cậu… giọng cậu hơi khàn, có muốn uống chút nước không?”

Không đợi tôi trả lời, cô ấy đã luống cuống đi đến bên bàn, rót một cốc nước ấm đưa cho tôi.

Kiều Sương nắm chặt vạt váy, nhỏ giọng hỏi tôi: “Cậu… có muốn Giang Dật quay về bên cậu không?”

Tôi đặt cốc nước xuống, thản nhiên nói: “Tôi sẽ không lợi dụng lúc người khác yếu lòng, cũng sẽ không cướp đi người yêu của ai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-thanh-tu/chuong-1.html.]

Đôi mắt cô ấy phủ một tầng sương, cố nén giọng nức nở: “Vậy nên, cậu nghĩ là tôi đã nhân lúc cậu hôn mê mà cướp anh ấy đi sao?”

“Cậu nghĩ tôi là người thứ ba chen chân vào giữa hai người, phải không?”

Tôi không nói gì, bởi vì tôi không biết nên định nghĩa người thứ ba như thế nào.

Năm năm này đã có quá nhiều thứ ngăn cách, tôi thậm chí không biết mình có nên trách móc hay không, và nên trách ai.

Kiều Sương dụi mắt chạy ra khỏi phòng bệnh, Giang Dật vừa lúc quay lại, nhíu mày nhìn về hướng cô ấy rời đi.

Có lẽ anh đang nghĩ, nên ở lại, hay là đuổi theo.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Đi dỗ cô ấy đi, có lẽ cô ấy hiểu lầm ý tôi rồi.”

Lời vừa dứt, Giang Dật không chút do dự sải bước đuổi theo.

Ngực hơi nhói đau, tôi biết, Giang Dật người mà dù tôi có đi bao xa cũng sẽ luôn ở phía sau tôi ấy.

Không còn là của tôi nữa rồi.

Năm năm trước, tôi và bố mẹ gặp tai nạn xe, bố mẹ qua đời, còn tôi trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện.

Tôi chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, dường như chẳng còn gì cả.

Cuộc sống của người khác đều đã nở hoa, chỉ có tôi, còn lại một bộ xương trống rỗng.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, chính là phải tách rời mười hai năm cùng Giang Dật, không khác gì lột da rút xương.

Kể từ khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ sâu, ý thức của tôi như bị nhốt trong một không gian đầy sương trắng, nhưng mãi không thể xuyên qua.

Tôi có chút sợ hãi, tôi muốn rời khỏi đây, tôi gào khóc gọi bố mẹ, gọi Giang Dật, nhưng không ai đáp lại.

Tôi bất lực thu mình lại thành một cục, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Giang Dật.

Anh đã giúp tôi lo liệu hậu sự cho bố mẹ, anh nói sẽ đợi tôi tỉnh lại, đợi tôi tỉnh lại sẽ cầu hôn tôi.

Mỗi ngày anh đều đến đọc truyện cho tôi nghe, trong tương lai anh vạch ra, ngày nào cũng có tôi.

Mỗi ngày tôi đều mong Giang Dật đến, chỉ khi nghe thấy giọng anh, tôi mới cảm thấy mình còn sống.

Nhưng bây giờ, tôi vẫn muốn hỏi anh, chúng ta còn có thể không?

2

Phần lớn thời gian tôi đều dùng để đọc sách và ngẩn người, chức năng cơ thể đang dần hồi phục từng chút một.

Giang Dật thường xuyên đến thăm tôi, mỗi lần đến đều mang theo một bó hoa lan chuông mà tôi thích nhất.

Lúc tôi ngủ mơ màng, nghe thấy Kiều Sương dè dặt thăm dò Giang Dật.

“Khi nào chúng mình kết hôn ạ? Anh đã nói đợi Thẩm Thanh Từ tỉnh lại chúng ta sẽ kết hôn mà.”

Giang Dật nhìn thấu tâm tư của cô, cười đáp: “Đợi cô ấy khỏe hơn chút đã, em biết mà, anh mong cô ấy có thể tham dự đám cưới của chúng ta nhất.”

Kiều Sương vâng một tiếng, vui vẻ bật cười thành tiếng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận