THẨM THANH TỪ

CHƯƠNG 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt từ từ lăn dài theo khóe mắt rơi xuống gối.

Giang Dật đưa cho tôi một chiếc điện thoại mới, đã đổi số.

Còn có một túi tài liệu, bên trong là toàn bộ tài sản và giấy tờ bố mẹ tôi để lại.

“Anh đã giúp em sắp xếp lại tất cả rồi, mọi thứ đều ở trong đó, chưa hề động đến.”

Tôi gật đầu, mở những thứ dường như là duy nhất thuộc về mình ra.

Tôi và Giang Dật đều xuất thân từ gia đình bình thường, năm xảy ra chuyện, Giang Dật cũng chỉ là một sinh viên vừa mới bước chân vào xã hội.

Năm năm nay mọi chi phí đều do Giang Dật gánh vác, anh không hề dùng một đồng nào bố mẹ tôi để lại.

Bên trong còn có một bản thỏa thuận tặng cổ phần, là lúc Giang Dật khởi nghiệp, đã dùng tên tôi để góp cổ phần.

Tôi chẳng cần làm gì cả, mỗi tháng đều sẽ có một khoản thu nhập lớn.

Sống mũi tôi cay cay, giọng nghẹn ngào hỏi anh: “Tại sao chứ?”

Tại sao không thể đợi em thêm chút nữa? Tại sao lại ở bên người khác?

Giang Dật tưởng tôi hỏi về bản thỏa thuận, anh vội vàng giải thích: “Anh chỉ muốn sau khi em tỉnh lại, không cần phải lo lắng bất cứ vấn đề gì về cuộc sống.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Anh kể cho tôi nghe về sự phát triển và thay đổi trong năm năm qua, sau đó là sự im lặng.

Chúng ta đã từng làm bao nhiêu chuyện thân mật, từng bao lần phơi bày thân thể và chân tình.

Bây giờ rõ ràng đang nhìn đối phương, lại không biết nên nói gì, còn có thể nói gì nữa.

Chàng trai hăng hái phơi phới năm nào đã trở nên trầm ổn, kiên định.

Nén lại cảm giác chua xót nơi khóe mắt, tôi nhìn gương mặt nghiêng của anh nói: “Anh đi đi, sau này không cần đến thăm tôi nữa, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

Tiếng gõ bàn phím dừng lại, Giang Dật thở dài một hơi.

“Em có thể đánh anh mắng anh, nhưng không thể đuổi anh đi, anh không thể để em một mình ở đây được.”

Tôi hỏi anh: “Với tư cách gì đây?”

Giang Dật đắn đo rất lâu: “Người nhà, anh trai.”

Tôi dùng sức bấm vào lòng bàn tay, nhìn thẳng vào mắt anh: “Như vậy, đối với tôi mà nói, không tàn nhẫn sao?”

Anh sững người một chút, cố chấp cúi đầu, ra sức gõ bàn phím.

Tôi không nỡ, nhưng lại không thể không nói: “Ý của tôi là, muốn chính thức nói thêm một câu, chúng ta chia tay đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-thanh-tu/chuong-2.html.]

Giang Dật từ từ nắm chặt tay, rồi lại buông ra, ôm mặt, bờ vai khẽ run.

“A Từ, xin lỗi em… xin lỗi em…”

Nhưng Giang Dật ơi, em không muốn nghe lời xin lỗi, em muốn được đối xử xứng đáng.

Thật ra tôi cũng từng khóc thầm trong đêm, đau lòng đến mức như muốn vỡ ra.

Tôi muốn mắng chửi Giang Dật là kẻ thay lòng đổi dạ, là kẻ phụ bạc.

Tôi muốn hỏi anh, có phải thật sự không còn yêu tôi nữa không, có phải thật sự muốn cưới người khác không.

Muốn hỏi anh, mười hai năm của chúng ta có phải thật sự cứ thế mà bỏ qua không.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại thấy mình thật nực cười, tai nạn của tôi không phải do anh gây ra, anh vốn có thể bỏ mặc tôi sau khi tôi gặp chuyện.

Anh đã chọn tự mình gánh vác khoản viện phí đắt đỏ để níu giữ mạng sống cho tôi, suốt năm năm trời, anh mong tôi tỉnh lại hơn bất kỳ ai.

3

Giang Dật không đến nữa, mỗi khi hoa lan chuông trong phòng bệnh tàn úa, y tá sẽ mang một bó mới đến thay.

Lúc tôi xuống lầu phơi nắng, đã tình cờ gặp Giang Dật và Kiều Sương.

Kiều Sương ngồi trên xích đu, hét lớn: “Cao hơn chút nữa đi anh, anh dùng thêm sức đi mà, không phải vừa mới ăn cơm xong sao?”

Giang Dật cưng chiều nhìn cô ấy, một tay che chở bên cạnh, một tay dùng sức đẩy cô ấy lên cao hơn.

Kiều Sương líu ríu như một chú chim non, nhưng mỗi câu nói đều nhận được lời đáp lại từ Giang Dật.

Giang Dật luôn rất biết cách mang lại giá trị tinh thần. Hồi đại học, có hôm tôi ngẫu hứng rủ anh ra bờ sông nhặt rác.

Anh sững người một chút, cười mắng tôi: “Thẩm Thanh Từ, cậu bị thần kinh à!”

Nói xong anh lục tung đồ đạc, tìm ra một cái bao dệt: “Đi thôi, bao này đựng được nhiều, bán ve chai mua đồ ăn ngon cho cậu.”

Mọi lời đều có hồi đáp, mọi việc đều được lo liệu chu toàn. Tôi đã từng nghĩ rằng sự ưu ái này, Giang Dật sẽ chỉ dành cho một mình tôi.

Tôi như một kẻ trộm, nấp trong góc lén lút nhìn họ.

Kiều Sương đẩy Giang Dật ngồi lên xích đu, cười lớn nói Giang Dật nặng quá, Giang Dật cưng chiều véo má cô ấy.

Tình yêu là sự chìm đắm của ý chí tự do, tình yêu biến mất cũng là sự thay đổi của ý chí tự do.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận