Phần lớn thời gian tôi đều ở nhà, mời chuyên gia đến để tập phục hồi chức năng.
Hoặc có thể nói là tôi không dám ra ngoài, luôn cảm thấy mình đã mất kết nối với thế giới này suốt năm năm, có chút lạc lõng.
Kiều Sương cũng thường đến nhà tôi, cô ấy không ồn ào, chỉ yên lặng nằm bò trên tấm thảm trước cửa sổ.
Tôi nhìn cô ấy cầm máy tính bảng hí hoáy vẽ vời, liền ghé lại gần xem thử.
"Đây là thiệp mời của hai người à?"
"Ừm, tớ muốn tự mình thiết kế, không muốn giống của người khác."
Thiệp mời màu đỏ đơn giản mà trang nhã, in chữ song hỷ nổi màu vàng kim, đính thêm một chiếc tua rua ngọc trai nhỏ.
Tôi cũng từng vẽ những thứ này, nhưng tôi dùng màu xanh lá cây, loại màu rất nhạt.
Giang Dật lúc đó vừa tức vừa buồn cười, véo má tôi, "Em đúng là có độc, nhà ai lại dùng thiệp cưới màu xanh lá cây chứ?"
Tôi cười hì hì ôm mặt anh hôn mấy cái liền, "Nhà chúng ta chứ sao, mọi người đều dùng màu đỏ, em muốn đặc biệt một chút, với lại cũng đâu phải màu xanh lá cây đậm."
"Chẳng lẽ... anh sợ điều này báo hiệu anh sẽ bị 'cắm sừng' à?"
"Em dám!" Giang Dật đè tôi xuống ghế sofa, cắn mạnh một cái.
Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Sương, xoa đầu cô ấy.
"Rất đẹp."
Cô ấy nằm sấp trên thảm, hai tay chống cằm, "A Từ, cậu sẽ đến dự đám cưới của bọn tớ chứ?"
"Nếu tớ có thời gian, tớ sẽ đi."
Thời gian tổ chức đám cưới của Giang Dật và Kiều Sương đã được ấn định, chỉ một tháng sau.
Hai người bận rộn chuẩn bị cưới, số lần đến chỗ tôi cũng ít đi.
Tôi đặt máy tính bảng xuống, đắn đo rất lâu, rồi gọi điện cho Ngu Thanh.
Đây là người đầu tiên tôi chủ động liên lạc sau khi tỉnh lại.
Là học tỷ của tôi, cũng là người bạn thân nhất một thời.
Ngu Thanh cũng từng đến thăm tôi, lần nào cũng vội vàng đến, vội vàng đi.
"Ai vậy?"
"Là tớ, Thẩm Thanh Từ."
7
Đầu dây bên kia im bặt, sau một hồi loảng xoảng, cô ấy hét lên một tiếng.
"Cậu tỉnh rồi? Thật sự tỉnh rồi?"
Nói rồi cô ấy bật khóc, "Tớ đã nói là cậu nhất định sẽ tỉnh mà... Cậu đợi tớ về nhìn tận mắt cậu mới tin..."
Ngu Thanh nói là làm, tối hôm sau đã có mặt.
Cô ấy phấn khích ôm chặt lấy tôi không buông, chúng tôi co mình trên sofa, trò chuyện từ tối đến sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-thanh-tu/chuong-5.html.]
Ngu Thanh hỏi tôi, "Cậu còn muốn kéo violin không?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi thử duỗi tay ra, cứng đờ và vụng về.
"Cậu xem, chắc là hết cơ hội rồi."
Ngu Thanh im lặng vài giây rồi lại an ủi tôi, "Không sao, cậu có thể đến làm trợ lý cho tớ mà, sau này cứ phục hồi chức năng cho tốt, sẽ có cơ hội thôi."
Ngu Thanh hồi còn đi học đã là học trò được thầy cô ưng ý nhất, giờ đang dẫn dắt một dàn nhạc ở Vienna.
Tôi có chút do dự, cô ấy huých vai tôi, "Cậu phải tin trước đã, thì mới có khả năng chứ."
Tôi đồng ý, từ đầu đến cuối, Ngu Thanh không hề hỏi chuyện của tôi và Giang Dật.
Có lẽ cô ấy cũng giống tôi, cảm thấy tình yêu vốn có ý trời.
Thiệp cưới là do Giang Dật mang đến, anh lặng lẽ ăn cùng tôi một bữa cơm.
Những năm tháng chúng tôi bên nhau, cũng từng cãi vã, vì những chuyện rất nhỏ nhặt.
Tôi khóc lóc hỏi anh, "Có phải anh thấy hết mới mẻ rồi, không thích em nữa phải không?"
Giang Dật không nói gì, chỉ cúi đầu bấm điện thoại.
Một lát sau, điện thoại tôi sáng lên, Giang Dật gửi một tin nhắn.
"Trên thế giới này, có quá nhiều kỹ xảo để chứng minh tình yêu. Chúng ta từ lúc yêu nồng nhiệt đầy dè dặt, đến nay sống bên nhau bình lặng, em có thể xem lại từng khung hình những ngày chúng ta bên nhau, bất kể khoảnh khắc nào, anh cũng rất yêu em."
Đọc xong tôi liền hết giận, ôm anh lắc qua lắc lại.
"Sau này chúng ta không bao giờ cãi nhau nữa."
Tôi nghĩ, Giang Dật vẫn luôn yêu tôi, trước kia là người yêu, bây giờ là người nhà.
Ăn cơm xong, anh vừa mong đợi vừa căng thẳng hỏi tôi, "Em sẽ đến, đúng không."
Tôi vẫn trả lời như cũ, "Nếu em có thời gian, em sẽ đi."
Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi không kìm được gọi anh, "Giang Dật."
Anh quay đầu nhìn tôi, cười hỏi tôi sao vậy.
Tôi muốn nói, nếu, em nói đi cùng em đi, anh có bằng lòng không? Anh đừng cưới Kiều Sương nữa, được không?
"Không có gì, chúc anh trước tân hôn vui vẻ."
8
Tôi dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ, trước khi đi đã đến viếng mộ bố mẹ và mẹ của Giang Dật.
Mẹ của Giang Dật cũng là một người rất dịu dàng, đối xử với tôi rất tốt.
Hồi đại học tôi và Giang Dật sống ở ngoài, có lần tôi bị sốt, Giang Dật đang đi thi đấu ở tỉnh khác.
Bác ấy đã đặc biệt đến chăm sóc tôi, bác làm cho tôi món cơm rang trứng, chắc là Giang Dật đã dặn trước là đừng cho hành lá, kết quả là bác quên mất.
Tôi lén thấy bác ấy bực bội vỗ trán mình một cái, rồi nhặt sạch từng cọng hành nhỏ.