Tận Kiếp Trần Duyên
Chương 8.
8.
Chiếc chén sứ Thanh Hoa trong tay hắn vỡ nát, âm thanh giòn tan vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Sắc mặt hắn lạnh như băng:
"Trẫm có thể tha cho hắn. Nhưng đối với Tô Ly cô nương, giữa chiếc vòng tay mà ngươi coi là bảo vật và tình nhân mới, ngươi chỉ có thể chọn một."
Ta chẳng hề do dự:
"Đa tạ bệ hạ, thần thiếp chọn tha cho Huyền Dương."
"Ngươi nói gì?"
Tạ Tri An bật cười, nhưng nụ cười ấy không hề chứa đựng chút ấm áp nào.
Ta cố gắng cất giọng khàn đặc từ cổ họng bỏng rát:
"Ta nói, xin bệ hạ hãy buông tha cho Huyền Dương."
Việc có thể lấy lại vòng tay và quay về Cửu Trùng Thiên hay không đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này.
Thực ra, vẫn còn một cách khác, phải không?
Tư Mệnh lại một lần nữa xuất hiện trong mộng, nói thẳng ta thật ngốc nghếch.
Dùng một chiếc vòng tay chứa tiên lực thông thiên chỉ để đổi lấy một Huyền Dương, đúng là ngu xuẩn.
Nhưng ta lại cảm thấy xứng đáng. Khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của y, ta biết rằng điều này là xứng đáng.
Ta đưa cho y tất cả số bạc tích cóp được trong những năm tháng ở nhân gian:
"Ta có lẽ sẽ không còn cơ hội dùng đến những thứ này nữa. Ngươi hãy cầm lấy, sau này đến tuổi thành thân cũng có thêm chút sính lễ."
Trong đôi mắt sáng ngời của y, ta thấy bóng dáng yếu ớt của chính mình.
"Phải rồi, thực ra ta còn một cái tên khác, gọi là Ly Ưu."
"Ngoại trừ ngươi, ta chưa từng nói với ai khác."
Huyền Dương khẽ mỉm cười:
"Ta biết."
"Ngươi biết?"
Trông y có vẻ trầm tư, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng búng một cái lên mũi ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tan-kiep-tran-duyen/chuong-8.html.]
"Ta biết, dù là Tô Ly hay bất kỳ cái tên nào khác, ngươi vẫn là cô nương tốt nhất trên thế gian này."
Có gì đó trong tim ta, như tảng băng âm thầm tan chảy.
Ta cúi đầu cười khổ, càng cụp mắt, lệ càng tuôn rơi.
Tạm biệt, Huyền Dương.
Nếu trong mắt Tạ Tri An không còn chỗ cho sự tồn tại của Tô Ly, vậy thì ta sẽ làm theo ý hắn—một lần c.h.ế.t thật gọn gàng.
Giữa lúc thần trí mơ hồ, giọng nói của Huyền Dương lại nhẹ nhàng vọng đến, tựa như sương mù bao phủ:
"A Ly, chờ ta. Đợi ta đưa ngươi rời khỏi Vân Mộng Trạch, vĩnh viễn không quay lại nơi này nữa."
Ta ngước mắt nhìn y trong hoang mang.
Huyền Dương không giống ta. Ngay từ khi trở thành ảnh vệ hoàng gia, y đã bị hạ cổ độc để thể hiện lòng trung thành, cả đời này không thể tự do.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nhưng y lại quả quyết nói rằng, y nhất định sẽ đưa ta đi.
Ta còn chưa kịp truy hỏi, thì bóng dáng Huyền Dương đã biến mất khỏi hoàng cung Đại Chiêu.
Nghe nói đội ảnh vệ lần này theo hoàng đế xuất cung làm việc, không biết ngày nào mới trở về.
Vô tình nghe các quan lại xì xào, ta mới hay rằng ngai vàng của Tạ Tri An vẫn chưa thực sự vững chắc.
Chư vương tiền triều nội đấu không ngừng, đám quan lại trong triều thì chia bè kết phái ngày càng trắng trợn. Trong số đó, quyền thế của Hoàng thúc Hằng Vương là lớn nhất.
Hai ngày trước, y thậm chí còn bắt Thái hậu đưa về vương phủ làm con tin, ép hoàng đế phải vào tròng.
Cả hoàng cung chìm trong bất an.
E rằng, giang sơn Vân Mộng Trạch sắp có biến rồi.
Hồi tưởng lại quãng thời gian trước, mỗi ngày Huyền Dương đều bị ép phải bắt chước cử chỉ và lời nói của Tạ Tri An.
Y khoác lên mình bộ y phục mà Tạ Tri An yêu thích nhất, che đi nốt ruồi lệ dưới khóe mắt, đến mức ngay cả ta cũng dần không phân biệt được ai là ai.
Ta ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày tay chân đều run rẩy.
Càng hoảng loạn, ta viết càng nhanh hơn. Hết tờ giấy này đến tờ giấy khác chi chít chữ "Huyền Dương" bị ta vò nát rồi ném đi.
Ngoài cửa có tiếng động, Huyền Dương đẩy cửa bước vào. Ta lao đến ôm chặt lấy y, thân thể y cứng đờ.
Thấy đôi mắt ta ngân ngấn nước, ánh mắt y thoáng chốc đờ đẫn, rồi nhanh chóng bị cảm xúc đan xen giữa bi thương và phẫn hận nhấn chìm.
Y không nói lời nào, chỉ ngang ngược cúi xuống cắn chặt lấy môi ta.
Ta đau đến run rẩy, nhưng thoát ra khỏi cổ họng lại chỉ là một tiếng rên khe khẽ.
Dường như điều này càng làm ngọn lửa trong mắt y bùng lên dữ dội hơn—