Tận Kiếp Trần Duyên

Chương 4.

4.

Mà bây giờ, hắn không còn muốn cười với ta nữa.

Hắn chỉ tùy tiện gán cho ta tội đại bất kính, lại giận dữ không kiềm chế mà thô bạo giật lấy chiếc vòng tay của ta.

Rồi hắn tàn nhẫn siết chặt ta, ép ta phải đối diện với đôi mắt không chút hơi ấm ấy:

"Vì sao, đến nước này rồi, ngươi vẫn luôn nhớ đến món đồ rách nát mà Tiểu Cửu để lại cho ngươi?"

Cơn đau nơi cổ tay càng dữ dội hơn.

"Nói, rốt cuộc ngươi muốn dùng nó để làm gì?"

Ta mệt mỏi mỉm cười.

"Tạ Tri An, chẳng qua chỉ là một chiếc vòng tay, ta còn có thể làm gì với nó chứ?"

Chẳng lẽ lại nói cho hắn biết, một ngày nào đó nó sẽ đưa ta rời khỏi nơi này hay sao?

Tạ Tri An vung tay áo rộng, hung hăng đoạt lấy vòng tay của ta, siết chặt trong lòng bàn tay.

Ta theo phản xạ đưa tay ra chộp lấy, nhưng chỉ chụp vào khoảng không.

"Ngập ngừng như vậy, xem ra vẫn chưa chịu nói thật."

Hắn lạnh lùng cười nhạo:

"Chờ đến khi nào ngươi chịu thú nhận mưu mô của mình, ta sẽ trả lại cho ngươi."

Ta bị phạt quỳ trước điện của Thẩm Dao để sám hối.

Những bậc đá ngọc trước điện lạnh buốt thấu xương. Ta mê man trong cơn mộng mị, trước mắt như đèn kéo quân, hiện lên từng hồi ức về Tiểu Cửu.

Ta thấy dưới trăng tròn năm mười tám tuổi ở Vân Mộng Trạch, ta thẹn thùng đỏ mặt nói rằng muốn gả cho Tạ Tiểu Cửu.

Trong mắt thiếu niên ánh lên những giọt lệ lấp lánh.

Hắn vui sướng đến mức ôm ta xoay vòng liên tục, còn ngước lên trời thề rằng—

"Từ nay về sau, nàng chính là thê tử duy nhất của ta, ta vĩnh viễn không phụ  nàng."

Lúc đó ta vui đến mức tưởng như có thể bay lên.

Ta thấy khi ấy trời thu cũng giống hệt bây giờ, lá vàng rơi rụng khắp nơi.

Thái tử không thể lên ngôi hoàng đế, người cuối cùng khoác long bào là Tạ Tri An.

Nhưng ngày đó, ta lại chẳng thể vui nổi.

Lân bang lần lượt vào triều chúc mừng vị đế vương trẻ tuổi thống nhất lục quốc.

Công chúa hiền hậu khẽ mỉm cười, tự tay cài lên tóc hắn một chiếc trâm ngọc tím.

Từ sau ngày đó, ánh mắt của Tạ Tiểu Cửu chưa bao giờ dừng lại trên người ta nữa.

Ta từng nghi ngờ chiếc trâm ngọc tím mà Tấn quốc dâng tặng, nhưng Tiểu Cửu không cho phép ta nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tan-kiep-tran-duyen/chuong-4.html.]

Năm tháng dần trôi, có lẽ hắn thực sự đã yêu một nữ nhân khác.

Hắn không còn muốn nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp cùng Tô Ly năm xưa nữa.

Thế gian vạn vật, đều mong muốn có được sự xứng đôi vừa lứa.

Mà ta, từ đầu đến cuối, chưa từng là người mà hắn yêu thương.

...

Là tiểu cung nữ Gia Gia đánh thức ta.

Nàng lo lắng cúi đầu:

"Cô nương, vừa rồi bệ hạ đến thăm người."

Ta mệt mỏi cong khóe môi:

"Sao? Hắn định g.i.ế.c ta à?"

Gia Gia vội vàng xua tay.

"Không phải! Người hôn mê nhưng lại gọi tên bệ hạ. Nghe thấy vậy, bệ hạ hình như rất vui."

Sau đó, nàng chần chừ, sắc mặt lộ vẻ hoang mang:

"Nhưng... ngay sau đó, người lại liên tục gọi ‘Tiểu Cửu’. Lúc ấy, sắc mặt bệ hạ sa sầm lại. Ngài ấy lập tức rời đi, còn căn dặn nô tỳ, đợi khi cô nương tỉnh thì đưa người qua đó."

Hẳn là bên phía Thẩm Dao đã xảy ra chuyện rồi.

Ba, năm tên cung nhân cùng nhau áp giải ta đến Khôn Ninh Cung.

Trong Noãn Các, Tạ Tri An đang ngồi bên giường, tự tay lau mặt cho cô gái đang hôn mê.

Bước chân ta lảo đảo, thân thể quá mức suy yếu, không chống đỡ nổi, ngã khuỵu xuống đất, phát ra tiếng động mới khiến hắn chú ý.

"Tô Ly, là nàng hãm hại hoàng hậu trước. Hiện tại, trẫm cho nàng một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm."

Chỉ trong khoảnh khắc, ta đã hiểu rõ hàm ý trong lời hắn, sắc mặt liền trở nên tái nhợt.

Thái y từng chẩn đoán rằng mạch m.á.u của ta có thể hòa tan hàn độc dai dẳng trong cơ thể Thẩm Dao.

Lần đầu tiên hắn ép ta giải độc cho nàng ta, ta kiên quyết không chịu, thậm chí còn làm mình làm mẩy, tuyệt thực để phản kháng.

Nhưng hắn lại thật sự nổi giận, ra lệnh thu hết lương thực của ta.

Ta nhịn đói đến mức bật cười, cảm thấy nực cười vì Tạ Tri An, và càng thấy nực cười vì chính mình.

Sau đó, ta không còn cố chấp nữa, bởi vì chỉ cần thấy Thẩm Dao cười với hắn, hắn sẽ vui vẻ.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Mà chỉ cần hắn vui, dường như ta cũng vui theo.

Nhưng lúc này đây, ta thực sự mệt mỏi.

Mệt mỏi đến cùng cực.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận