Tận Kiếp Trần Duyên

Chương 6.

6.

Ta bị đưa đến Lãnh Uyển.

Tạ Tri An có lẽ cố tình muốn giam cầm ta ở đây đến hết đời.

Hoàng thành Đại Chiêu có không ít kỳ nhân dị sĩ, những kẻ có thể nhận lệnh hoàng đế mà tìm mọi cách duy trì mạng sống của ta. Ta chẳng hề ngạc nhiên.

Thiên hạ rộng lớn, cửu châu tứ hải, chẳng phải đều nằm trong lòng bàn tay hắn hay sao?

Ngoài ra, hắn còn cử một tâm phúc khác đến giám sát ta.

"—Tô thị, khi nào ngươi nghĩ thông suốt, biết làm thế nào để giải thích những chuyện hoang đường mình đã làm, thì hãy đến gặp bệ hạ."

Người kia cố ý hạ thấp giọng bắt chước Tạ Tri An, ngũ quan bị ánh sáng ngược chiếu vào trông tối tăm mơ hồ, nhưng ta nhìn thế nào cũng thấy quen mắt một cách kỳ lạ.

Dưới ánh đèn, một khuôn mặt khiến ta vô cùng kinh ngạc hiện lên.

Hắn khoanh tay, đắc ý hỏi: "Có phải trông giống hệt bệ hạ không?"

Trong đầu ta lập tức hiện lên một từ—

Ảnh vệ.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ta từng nghe nói, sau khi nắm quyền, các bậc vương hầu thường bí mật bồi dưỡng những tử sĩ có dung mạo gần như giống hệt mình để làm cái bóng thay thế.

Họ sinh ra để tận trung vì chủ, thậm chí có thể c.h.ế.t thay.

Nhưng ban đầu, những ảnh vệ xuất thân thấp kém ấy lại không hề hay biết điều này, chỉ đơn thuần cho rằng bản thân được quý nhân coi trọng.

Ta không để lộ cảm xúc, lặng lẽ dời ánh mắt: "Không hoàn toàn giống. Ngươi đáng thương hơn hắn nhiều."

Chàng trai trẻ lập tức vung kiếm bổ mạnh xuống giường ta:

"Ngươi nói vậy là có ý gì?

"Cả Vân Mộng Trạch này không ai đánh bại được ta, sao lại đáng thương chứ?

"…Khoan đã, sao ngươi lại khóc?"

Ảnh vệ trẻ này có một cái tên rất êm tai—Huyền Dương.

Những ngày bị giam cầm trong Lãnh Uyển, Huyền Dương là người đầu tiên chịu nói chuyện với ta.

Nhưng phần lớn thời gian, hắn vẫn chỉ làm nhiệm vụ giám sát.

Ngoài điều đó ra, dường như Hắn luôn làm nhiều chuyện kỳ quặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tan-kiep-tran-duyen/chuong-6.html.]

Ví dụ như khi bọn nô tài định đùn đẩy hết công việc nặng nhọc cho ta, hắn liền xông đến quát tháo, đuổi ta đi rồi răn dạy bọn họ.

Hoặc khi cung nhân của hoàng hậu cố ý đến gây khó dễ, hắn lại lén trèo lên cây, rung cho một đống sâu róm rơi xuống, dọa bọn họ sợ đến mức mặt mày tái mét, hoảng hốt bỏ chạy, quên luôn cả việc làm khó ta.

Kẻ chủ mưu làm xong liền nấp vào bóng tối, nhìn ta đầy vẻ mong chờ, như thể đang chờ được khen ngợi.

Dưới ánh trăng, đôi mắt hắn sáng ngời, nở một nụ cười kiên định khiến ta bất giác thấy yên lòng.

"Tô Ly, ngươi cười lên trông cũng đẹp đấy. Ngươi nên cười nhiều hơn, đừng lúc nào cũng ủ rũ như vậy."

Ta sững sờ, đưa tay chạm lên môi. Tưởng rằng bản thân đã che giấu rất kỹ, vậy mà hắn vẫn nhìn thấu.

Khi ta dừng bước, quay đầu lại, hắn đã hoàn toàn biến mất.

 

"A Ly."

Không biết từ bao giờ, Tạ Tri An đã lặng lẽ đứng đó, ánh mắt u ám nhìn ta chăm chú.

"Sao vậy? Chỉ vì có kẻ giống vài phần với trẫm mà A Ly cô nương đã có mục tiêu mới rồi sao?"

Ta lạnh lùng ngoảnh mặt đi, im lặng không đáp. Thêm một câu với hắn cũng là lãng phí thời gian.

Một đôi tay chậm rãi vuốt qua bờ vai ta, đôi môi hắn áp sát tai, khiến ta không kìm được mà rùng mình.

"Hãy nhớ lấy thân phận hiện tại của ngươi, ngay cả tiện dịch thấp hèn nhất trong đế thành cũng không bằng."

Không bằng thì không bằng thôi.

Ta nhẹ nhàng gật đầu.

"Nếu bệ hạ không còn việc gì khác, nô tỳ xin phép đi làm việc."

Nhưng hắn không buông tha, lực đạo trên vai còn chậm rãi tăng thêm.

"Lần này Trẫm đến đây là vì tò mò. Nghe nói dạo gần đây có một kẻ họ Tô, ngày đêm không nghỉ chỉ biết chép kinh cầu nguyện. Rốt cuộc ngươi lại đang âm mưu gì?"

Quả thực, ta đã thức trắng nhiều đêm. Mỗi nét bút chép xuống đều là những ký ức không thể chịu đựng nổi. Mỗi khi viết xong một trang, ta lại càng khó nhớ ra gương mặt của Tạ Tri An.

Thiếu nữ hoài xuân, uyên ương đẫm lệ.

Tình cảm tan nát dành cho Tiểu Cửu năm ấy, đã sớm chôn vùi trong đêm động phòng triền miên quấn quýt, giữa cơn mưa như trút nước hôm đó.

Vậy nên, giờ đây ta đã có thể bình thản ứng đối trôi chảy: "Tự nhiên là cầu phúc cho Đại Chiêu. Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, có lẽ chỉ khi thành tâm hối lỗi ở đây, ta mới có cơ hội lấy lại chiếc vòng thuộc về mình."

"Cơ hội?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận