Tận Kiếp Trần Duyên

Chương 5.

5.

"Nếu lần này, ta vẫn nói không thì sao?"

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt đầy chế giễu.

Là ánh mắt mà hắn ghét nhất.

Quả nhiên, hắn cười lạnh, từng câu từng chữ đầy châm chọc:

"Chẳng lẽ, nàng không muốn lấy lại chiếc vòng tay mà mình yêu quý nhất sao?"

Ta đã sớm đoán được hắn sẽ dùng nó để uy h.i.ế.p ta.

Ta cố gắng gom góp chút dũng khí và hy vọng cuối cùng, nhẹ giọng hỏi hắn:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Tạ Tri An, nếu ta vì cứu nàng ta mà c.h.ế.t đi, chàng có đau lòng không?"

Sao hắn có thể tin ta chứ? Ánh mắt hắn ngập tràn nghi ngờ.

"Chẳng qua chỉ là giúp Dao nhi giải độc thôi mà. Trước đó, cả ngự y viện đã chẩn đoán, chút hàn độc này căn bản không thể làm hại nàng dù chỉ một chút."

Thế nên, ta chỉ có thể nén cơn buồn nôn đang không ngừng dâng lên, dồn hết kịch độc trong cơ thể về cổ tay, tự tay hút độc cho nàng ta.

Nhưng ta đã bỏ qua một chuyện.

Với tình trạng hiện tại của ta, e rằng chẳng thể cầm cự được lâu nữa.

Bàn tay ta bắt đầu run rẩy không tự chủ.

Tạ Tri An thấy ta chần chừ, gương mặt hắn dần lộ vẻ bất mãn.

"Đừng giả bộ nữa, lúc trước quyết định bò lên giường của trẫm, nàng không phải rất dũng cảm sao? Bây giờ lại tỏ ra yếu đuối làm gì?"

Giọng điệu hắn nhẹ tênh, như thể đã quên mất rằng ta vốn rất nhát gan, như thể quên mất đã từng có lần hắn ôm ta khóc, sợ đến mức chỉ một trận phong hàn cũng có thể cướp đi mạng sống của ta.

Khi ấy, hắn đau lòng đến nỗi không còn dáng vẻ nho nhã như gió xuân thoảng qua nữa, hắn nói rằng nếu ta chết, hắn cũng chẳng thể sống nổi.

Nhưng bây giờ, hắn đã không còn là Tiểu Cửu từng vì ta mà rơi nước mắt nữa rồi.

Hắn mất kiên nhẫn:

"Tô Ly, có thể đừng làm khó trẫm được không?"

Vài từ ngắn ngủi ấy, như khắc sâu vào tim ta, không cách nào xóa bỏ.

Bỗng chốc, ta hiểu ra tất cả.

Ta cố gắng dùng chút ý thức rời rạc cuối cùng để gắng gượng chống đỡ, cuối cùng cũng sắp rút hết độc trong người nàng ta. Nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, ta thấy trên cánh tay mình bắt đầu xuất hiện những vết tím đen của trúng độc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tan-kiep-tran-duyen/chuong-5.html.]

Đột nhiên, ta muốn cười.

Càng muốn cười, nước mắt lại càng trào ra.

Ta ngước mắt lên, xuyên qua ánh nhìn lạnh lùng phức tạp của hắn, nở một nụ cười.

"Tạ Tri An, ta không còn nợ chàng nữa."

Khi chân tay ta bắt đầu co giật, ý thức dần tan rã, ta mơ hồ thấy hắn hoảng hốt đứng bật dậy.

Bàn tay hắn nắm lấy cằm ta khẽ run, giọng nói cũng run rẩy theo:

"A Ly, dừng lại… Chúng ta không giải độc nữa… nàng… đừng mà…"

Cảm giác bỏng rát bên trong khoang miệng khiến ta rùng mình, cố gắng nhắc lại điều hắn đã hứa trước đó:

"Trả lại chiếc vòng mà Tiểu Cửu để lại cho ta…"

Hắn bất chợt buông tay, trong mắt thoáng qua vẻ không cam lòng và chút mất mát.

"Đợi đến khi bệnh của Dao nhi thực sự khỏi hẳn, rồi hãy đến nói điều kiện với trẫm."

Giữa trời cao, sấm chớp rạch ngang bầu trời. Ta đã quên mất mình làm sao có thể gạt tay hắn ra.

Từng bước, từng bước xiêu vẹo rời đi, mỗi bước đi đều gian nan đến lạ.

Hóa ra làm một kẻ phàm trần lại đau đớn đến vậy.

Nỗi đau thấm vào từng đầu ngón tay, chặn đứng mọi mạch máu, ngay cả một cử động nhỏ cũng đau đớn vô cùng.

Dưới bầu trời mờ mịt sương mù, cơn mưa dữ dội không ngừng trút xuống.

Ta chẳng hiểu vì sao, chỉ biết mình đã ngã gục trong cơn mưa ấy.

Cơn mưa lạnh lẽo thấm vào tim gan, có ai đó quên cả che ô, chạy vội về phía ta.

Ta làm thế nào cũng không nhìn rõ được khuôn mặt hắn. Ta muốn giơ tay lên lau nước mắt cho hắn, nhưng phát hiện ra ngay cả sức để nhấc tay cũng chẳng còn.

"Cảm ơn chàng. Nếu sau này có cơ hội, xin hãy lấy danh nghĩa Tô Ly, đến nhìn ngắm non nước Vân Mộng Trạch một lần nữa thay ta. Cả đời này, e rằng ta chẳng thể quay về được nữa."

Người kia ôm chặt lấy ta, khóc đến lạc giọng. Ta không hiểu, vì sao hắn lại đau lòng đến vậy?

Chẳng qua cũng chỉ là một kiếp nạn mà thôi.

Giống như Tư Mệnh từng nói, Tạ Tri An chẳng qua chỉ là một kiếp nạn mà Ly Ưu phải trải qua trước khi phi thăng lên thượng giới.

Nhưng Tinh Quân, người chưa từng nói với ta…

Nếu như hắn căm ghét ta đến tận xương tủy, ta phải làm thế nào đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận