Tận Kiếp Trần Duyên
Chương 1.
Ngày Tạ Tri An đăng cơ, ta đã biết mình nên rời đi.
Chỉ bởi vì mỗi ngày, hắn đều quên đi một điều về ta.
Quên rằng năm xưa ta vì cứu hắn mà hai chân bị phế.
Quên rằng hắn từng run rẩy rơi lệ bên tai ta, thề rằng: "A Ly, đời này ta nhất định không phụ ngươi."
Thậm chí, hắn còn lấy một tòa thành làm sính lễ, cưới công chúa nước khác.
Khi có người nhắc đến ta, hắn chỉ cười nhạo trước mặt quần thần:
"…Thê cũ thì sao? Trẫm thật sự không chịu nổi bộ mặt lấy ân báo oán của Tô thị."
Nhưng hắn đâu biết rằng—
Ta đã không còn cơ hội xuất hiện trước mặt hắn nữa, đúng như ý hắn mong muốn.
Nhờ tất cả những điều này, ta rốt cuộc đã vượt qua kiếp nạn cuối cùng để phi thăng thượng thần.
Từ nay về sau, trên đời sẽ không còn một phàm nhân mang tên Tô Ly nữa.
1.
Ngày Tiểu Cửu tổ chức tiệc sinh thần cho vị hoàng hậu tương lai của hắn, ta cũng vừa khéo có mặt.
Vị hoàng đế trẻ tuổi khoác long bào đen thẫm, đường nét tuấn lãng nhưng ẩn chứa sự sắc lạnh khó lường.
Còn ta, chỉ có thể yếu ớt tựa vào lòng thị nữ, nhìn hai người họ giữa rừng hoa lộng lẫy, tình sâu như biển, ngay cả bóng lưng cũng xứng đôi vừa lứa.
Khi khách mời đùa cợt nhắc đến cái tên "Tô Ly", sắc mặt Tiểu Cửu lập tức sa sầm.
"Tô Ly? Nàng ta từ nhỏ đã đi theo ta, tất nhiên cái gì cũng tốt. Chỉ tiếc là…"
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười giễu cợt:
"Gương mặt mang ơn trả oán đó, nhìn lâu cũng thật chướng mắt."
Ta thất thần trong chốc lát, đã nghe thấy thái giám bên cạnh Tiểu Cửu gọi ta đến dâng lễ.
Hoàng đế và hoàng hậu đang đối ẩm trong noãn các.
Ta không có báu vật gì để dâng lên, chỉ có thể ngồi sau tấm bình phong, gảy một khúc nhạc trên đàn hạc.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tan-kiep-tran-duyen/chuong-1.html.]
Công chúa nước Tấn dựa vào lòng Tiểu Cửu mà ngủ thiếp đi, rượu đổ cả lên long bào của hắn, nhưng hắn chẳng bận tâm, chỉ bất đắc dĩ ôm nàng đặt lên nhuyễn tháp.
Nhưng rõ ràng vào tiệc xuân tháng trước, ta cũng vô ý làm bẩn y phục của hắn, lại bị giam vào thủy lao suốt ba ngày.
Lúc ra ngoài, tứ chi ta đều sưng tấy, lạnh đến thấu xương.
Khi ấy, ta cứ ngỡ hắn là người ưa sạch sẽ đến cực đoan.
Nay nghĩ lại, hóa ra chỉ là phân biệt đối xử mà thôi.
Công chúa thân thể yếu ớt, ngủ không sâu, chẳng bao lâu đã tỉnh.
Có lẽ vì thấy ta ăn vận giản dị, nàng liền nhận nhầm ta là cung nữ, vừa ho khẽ vừa gọi ta đến dâng trà.
"Nghe nói bệ hạ có một hồng nhan tri kỷ tên là Tô Ly, nay đang ở đâu? Sau này thiếp cũng nên quan tâm nàng nhiều hơn mới phải."
Sắc mặt Tạ Tri An chợt trở nên khó coi:
"Nàng ta thân phận thấp hèn, tự khắc có nơi phù hợp để ở. Ngày vui như thế này, nhắc đến chuyện xui xẻo đó làm gì?"
Tay ta run lên, nước trà nóng rẫy đổ hết ra ngoài.
Công chúa khẽ nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng thì nữ quan bên cạnh đã không chút nể nang vung tay tát thẳng vào mặt ta.
"Đồ mắt mù không biết điều! Ngươi dám vô lễ với nương nương sao?"
Tai ta ù đi.
Đôi mắt mờ mịt bất giác hướng về phía Tạ Tri An, ngây ngốc nghĩ rằng hắn sẽ lập tức đứng dậy bảo vệ ta.
Giống như năm đó, hắn đơn thương độc mã xông vào chiến trường cứu ta, đứng chắn phía trước ta.
Nhưng không.
Hắn vẫn bình thản như không, thậm chí còn rót cho mình một chén trà.
"A Ly, ngươi ở trong hoàng cung lâu như vậy, sao vẫn hấp tấp lóng ngóng như thế?"
Thẩm Dao cuối cùng cũng nhận ra thân phận của ta: "Ngươi chính là... cô nương Tô Ly?"
Nàng ta vội vã bước tới, nắm lấy tay ta đầy sốt ruột: "Ngươi không sao chứ? Có cần gọi thái y không?"
Nghe nói vị hoàng hậu sắp được sắc phong của Đại Chiêu này hiền lành, dịu dàng, đối đãi với người khác luôn nhân hậu.
Nếu không phải móng tay nàng ta đang bấu chặt vào cánh tay ta, hung hăng ấn mạnh đến mức như muốn cảnh cáo, có lẽ ta đã thật sự tin rằng nàng ta đang lo lắng cho ta rồi.